Hành Trình Mạt Thế Tìm Cha: Thân Ái Đừng Chạy Loạn!

Chương 8

Dừng xe trước thị trấn Y, một mảnh hoang tàn, nhưng không đến mức không chịu nổi. Trực thăng đã bị bọn họ dấu đi, tránh gây động tĩnh quá lớn thu hút đàn tang thi.

Chỉ là, họ dường như cũng gây ra tác động ít có nhỏ, chưa gì mà tang thi đã tìm đến tận xe.

Thiên Ly thản nhiên mở cửa khiến mấy con tang thi trực sẵn bị dập đầu văng ra xa. Lấy súng bắn vài phát liên tục, giải quyết một đám.

Diệp Thần lại tạo ra một màn mưa nhân tạo, nổ súng điện đốt cháy tất cả.

Mẫn Vi bất mãn né né ra, dơ quá đi. Tuyên Tuyên gật đầu hài lòng. Như vậy mới giống mạt thế chứ.

Nếu Thiên Ly mà biết suy nghĩ đáng đánh đòn của Tuyên Dã không biết có nên mắng cô một câu bệnh thân kinh hay không.

Bởi khi có tang thi, họ sẽ an toàn trong chốc lát, chứ không phải nơi lặng thầm chờ bùng nổ như thành phố của bọn họ, bị khoa hàn học tố giác chính phủ, một kích phát nổ.

Tuy thấy mẹ mình lười biếng xem họ diệt tang thi nhưng hắn lại không có chút khó chịu. Phải thế, hắn mới cảm thấy bản thân không quá vô dụng, năm năm trong hắc ngục không có lãng phí.

Tuyên Dã giơ tay che miệng ngáp, một bên quăng ra một câu tức chết người: "Nhanh chút nào, thân ái! Ta đói quá."

"Dạ..dạ..xong rồi mẹ ạ" Diệp Thần vừa đáp, tay đã phóng điện dứt điểm đám tang thi nhây, cắn chặt không buông.

Cô gật đầu, xách hắn như xách đồ vật ném vào trong xe, tiếp tục lái vào trong thị trấn. Diệp Thần mếu máo, mẹ người không cần đả thương người khác như vậy.

Cũng vì tâm tư nhỏ nhặt của bản thân, Diệp Thần quyết tâm, ăn nhanh chóng lớn để không bị mẹ xách đi như túi đồ.

Dĩ nhiên, Tuyên Dã chẳng bận tâm đến cảm xúc rối rắm của hắn, cô trực tiếp đâm thẳng vào hàng rào, nghênh ngang dừng trước siêu thị.

Khóe môi mấy người ngồi sau nhịn không được co rúm. Không muốn gây tiếng động thu hút lũ tang thi, vậy hành động của Tuyên Tuyên là như thế nào a!?

Lại cúi đầu xem đồng hồ, vứt cho họ một câu châm biếm, cô nhanh chân chạy vào siêu thị.

"Các người cứ đứng đó chậm rãi chờ tang thi tới hốt đi."

"A" Ba người đồng loạt bừng tỉnh. Phải rồi, động tĩnh lớn như vậy không dụ tang thi tới mới là lạ a.

Mọi người chạy theo sau, họ cũng không muốn bị bỏ rơi nha.

"Shit! Có phải không vậy? Sao siêu thị mà tồi tàn như vậy!" Thiên Ly nhìn đồ đạc bên trong ít ỏi đáng thương, không khỏi chửi ầm lên.

"Uh, chẳng có cảm giác kích thích." Mẫn Vi ũ rũ rên la.

"Thật kì lạ." Diệp Thần nhíu mày nghi hoặc. Song lại cúi đầu, tay vân ve kính trông xa. Rõ ràng ban nãy khi hắn quan sát, có thấy bên trong dồi giàu đồ ăn, thức uống.

Trừ phi...hắn liếc mắt nhìn Tuyên Dã - vẻ mặt không có chút nào chột dạ.

"Nơi này không tiện ở lâu, đi thôi. Mẫn Vi, cô khẳng định mỹ nam của con hẳn đã tỉnh." Cô cười chuyên nghiệp dẫn dắt đề tài sang lối khác, tránh cho mọi người suy nghĩ sâu xa.

"Yes!!! Mỹ nam, ta đến đây! Lẹ nào, mọi người" Mẫn Vi hưng phấn lôi tay Tuyên Tuyên kéo đi.

"Khoa đã, không biết là tôi ngửi lầm, hay đó là mùi thức ăn vậy nhỉ?" Thiên Ly nháy mắt, tươi cười dẫn đầu đi lên tầng trên.

Diệp Thần gật gật. Thiên Ly a di, đúng là mũi thính như c...A, hình như hắn hình dung quá đáng rồi. Thiên Ly mà biết, chắc chắn hắn sẽ bị bầm mắt.

Cũng phải, sáng giờ bọn họ chưa ăn gì, đương nhiên bị hấp dẫn bởi mùi thơm của gà nướng giòn rã. Mà mạt thế xảy ra chưa đến ba giờ đồng hồ, hiện tại còn mùi thức chín không có gì lạ, chưa nghe qua lò vi-la đặt thời gian nướng thức ăn sao?

Tuy nhiên, Tuyên Tuyên là ai, cô nào có thể gỡ bỏ cảnh giác bởi những thứ đơn giản thế này. Hẳn ai đó đã đánh chủ ý lên bọn họ, để làm gì?

Cho dù đó là gì đi nữa thì bọn họ đừng hòng sống tốt nếu một người trong bọn cô bị thương tổn.

Chính là khi họ đến tầng 5, qua tấm kính cửa sổ cô liền trông thấy chiếc xe của bọn cô đã không người mà tự chạy đi.

Chính là, bọn người cướp xe của bọn cô, gần như vận khí đã xài hết, ngay cả lối rời đi cũng bị tang thi đóng chiếm.

"Mẹ, người nhìn...xe của chúng ta!" Theo hướng nhìn của Tuyên Dã, Diệp Thần giật mình há hốc mồm.

"Đúng là một lũ ngốc!" Cô lạnh lùng mắng một câu, sau lại ra lệnh:"Lên sân thượng mau."

Bọn người họ cư nhiên dẫn tang thi tới chỗ, tình hình hiện tại có khác nào tự tìm chỗ chôn.

Đám Thiên Ly cũng theo lời Tuyên Dã mà chạy theo. Giây phút thoát nạn chỉ trong gang tấc, họ cớ sao phải lãng phí. Họ có lẽ không biết trong lúc bất tri bất giác đã tín nhiệm ỷ lại vào Tuyên Dã.

Thiên Ly là người lên sau cùng, cô thuận tay khóa cửa. Song đưa mắt nhìn Tuyên Dã đứng trên thành lang cang, nguy hiểm khôn cùng, không khỏi sửng sốt. Tuyên Tuyên là đang làm gì a?

Diệp Tuyên Dã thở nhẹ một hơi, khẽ niệm suy nghĩ, trên tay đã xuất hiện trực thăng mini, cô đến khoảng rộng sân thượng đặt đồ chơi mini xuống. Sau lại lùi ra đứng ngay lang lang, hai tay giơ lên, miệng lẩm bẩm.

Như câu thần chú của vị phù thủy tài ba, đồ chơi mini phút chốc biến lớn thành trực thăng chuyên dụng lớn gấp hai lần so với cái trước của bọn họ.

Cô đưa tay gạt mồ hôi bên má, mắt liếc sang đám Thiên Ly đang ngơ ngác, vẻ mặt bất khả tư nghị, chính là lát liền khôi phục như thường, không đợi Tuyên Dã lên tiếng, đã rất tự giác đem chút đồ thu thập trong siêu thị ném lên trực thăng.

Không quá mấy phút, bọn họ đã ly khai tòa nhà, bay thẳng đến hướng nam.

Đảo mắt sang mọi người ể oải, đột nhiên bản thân Tuyên Dã có chút thông cảm. Thực sự làm khó cho họ, mạt thế bất ngờ ập đến, sao có thể không thể bị đả kích?

Chỉ là, một con bé là siêu trộm, một nhóc con bước ra từ lò huấn luyện, một thiếu nữ thanh xuân phơi phới là sát thủ...ngày nào có thể yên lành?

Nghĩ đi nghĩ lại, khó cho họ cái gì, cô chỉ cảm thấy bọn họ thừa cơ hội đẩy mọi trách nhiệm lên người cô thì có.

Tự dưng nhiệt độ giảm dần, Diệp Thần rùng mình, khẽ cười haha: "Mẹ, ban nãy người là làm gì a?"

"Không phải là phép thuật sao?" Mẫn Vi dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn, khinh thường nói.

Khóe môi hắn co rút, phép thuật? Đã là thời đại nào rồi, có phải Mẫn Vi có tuổi thơ bất hạnh hay không? Hắn rất nghi ngờ về điều này a.

"Vậy thân ái thử nói xem thứ nước ngươi tạo ra là gì đi." Không so đo cùng hai đứa nhỏ, cô trực tiếp ném vấn đề cho Diệp Thần.

"A..theo con nghĩ là dị năng?" Thấy Diệp Thần thái độ chần chừ dò hỏi, Mẫn Vi khinh bỉ cắt ngang.

"Chính là dị năng."

"Tốt, vậy Tiểu Vi đã có đáp án rồi nhé, không cần lại cãi nhau với thân ái." Tuyên Dã gật đầu, dặn dò.

"No, no..Tuyên a di chính là phù thủy có phép thuật." Mẫn Vi nhất quyết cố chấp.

Tuyên Dã nhu mi tâm, nhất thời cảm thấy đau đầu.

"Mẫn nhi, không cho phép con hồ nháo." Thân bọn họ đã làm gánh nặng cho Tuyên Tuyên, bây giờ còn cố tình gây phiền toái cho Tuyên Tuyên, Thiên Ly tức giận gắt.

"Mẹ..người mắng con?" Mẫn Vi mở to bất khả tư nghị, ủy khuất nhìn Thiên Ly.

"Ta nói không đúng sao?" Thiên Ly phát hỏa, nhưng giọng không tự chủ dịu đi.

"Hức, không đúng chút nào cả." Mẫn Vi chu môi bất mãn, quay mặt đi.

Diệp Thần thở dài. Vì sao mới đầu gặp mặt hắn lại cảm thấy Mẫn Vi là người chính chắn chứ. Lại nhìn mẹ mình, mày nhíu lại, giữa mi tâm đã sinh ra sát khí nhè nhẹ, hắn không khỏi kinh hoảng.

Sao hắn lại quên mẹ ghét ồn ào chứ!

"Được rồi. Mọi người yên lặng đi." Diệp Thần nghiêm mặt hắng giọng.

Thiên Ly gật đầu nhẹ, tay không dấu vết kéo Mẫn Vi vào lòng. Bản thân là sát thủ, cô đương nhiên không thể bỏ qua sát khí của Tuyên Tuyên. Dù biết cô ấy không làm hại mẹ con cô, nhưng bảo vệ con trước mọi nguy hiểm là bản năng làm mẹ.

Tuyên Dã nhưng là nhìn thấy cũng không thể trách, chỉ cười nhạt. Bản tính cô sớm nhiễm huyết tinh Tu La địa ngục, nào có để ai bát nháo trước mặt mình. Cô là ghét nhất những ai không hiểu chuyện, cô ra mặt nói dịu đã muốn là cực hạn.

Với hiện trạng này, cô nghĩ bọn họ không thích hợp đi chung. Dù Thiên Ly có ơn với cô, cô vẫn không cho phép bất kì ai liên lụy mình. Cho nên a, tốt nhất là họ tách ra.

Cũng không thể trách Tuyên Dã, bởi cô vốn là người lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức nhẫn tâm.

"Ly, có lẽ chúng ta nên nói chuyện một lát." Tuyên Dã cất giọng trầm trầm tránh cho ai kia mới vừa nháo xong đã ngủ.

"Ừ, tôi biết." Nhìn Mẫn Vi đã ngủ, Thiên Ly thở dài đi cùng Tuyên Dã đến nơi kín đáo.

Tuyên Dã mở lời: "Ly, tôi thật sự rất tiếc."

"Tôi hiểu." Cô tiếp tục thở dài. Bình thường Mẫn Vi rất ít tiếp xúc cùng người khác, cũng vì thế mà cô bé rất lạnh lùng với người lạ. Gần Tuyên Dã, cô bé vô tình lộ bản tính ngang bướng của mình ban phiền phức cho Tuyên Tuyên. Mắt nhìn của cô rất chính xác, Tuyên Dã là một người lạnh nhạt.

Giờ tách ra, hẳn con bé sẽ rất khổ sở.

"Tuyên Tuyên, tôi sẽ không khiến bản thân liên lụy tiểu Thần. Mặc dù, thời gian ba giờ đồng hồ không tính là dài, mà cũng không quá ngắn ngủi...nhưng là nó đã đủ với chúng tôi. Đã thực lâu tôi mới thấy con bé vui đến vậy." Thiên Ly mỉm cười, giọng nói cô có chút chua sót.

Tuyên Dã như cũ im lặng, mắt lạnh nhìn Thiên Ly - đồng bạn của cô kiếp trước. Lẽ ra bọn cô sẽ rất thân ở đời này...nếu không có sự việc phát sinh ngoài ý muốn này - Mẫn Vi.

Cho nên, đây không phải thời điểm thích hợp kề vai bên nhau. Bởi Thiên Ly quá mềm yếu so với kiếp trước. Khi đó, Thiên Ly cùng cô còn muốn máu lạnh hơn, hẳn là do Mẫn Vi đã chết.

"Tôi nghĩ sẽ rời đi trước khi con bé tỉnh. Chính là, Tuyên Tuyên, cô đừng tỏ vẻ lạnh nhạt nữa, cô rõ ràng rất thương tiểu Thần. Đừng để mai này hối hận vì hành động hiện tại." Thiên Ly nắm tay Tuyên Tuyên khuyên nhủ.

"Việc này, còn cần Ly nói sao!?" Mọi việc sớm định là phải thế rồi, mà cô cũng là nhận mệnh. Tuyên Dã cười khẽ.

"Hơn nữa, tặng Ly trực thăng cùng vài món đồ, chắc chắn Ly sẽ thích."

Thiên Ly gật đầu nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích.

Đưa ánh mắt dõi theo trực thăng, môi nhếch lên nhàn nhạt: "Hy vọng chúng ta còn gặp lại."
Bình Luận (0)
Comment