Hành Trình Sinh Tồn Của Tiểu Tinh Linh Thứ Chín

Chương 4 - Lên Đường Tìm Linh Khí

Nhưng chỉ có riêng bản thân Huỳnh Bá mới biết được, thật ra hắn không có Tiên Thiên Linh Căn gì cả, hắn vốn dĩ như thế, nếu đổi lại là các Tinh linh khác có lẻ khi khởi sinh dưới dạng nhân loại này phải mang cảnh giới chừng Tiên Thiên luôn ấy chứ, nhưng vấn đề mất mặt thế này biết nói với ai đây chứ.

Bên ngoài có người hầu vào thông báo có Ngụy Công Công là người hầu cận Hoàng Đế bệ hạ của Bình Nguyên Quốc đến cầu kiến vị Tông sư võ cảnh tám tuổi kia.

Tin tức thật là nhanh, mới chỉ hơn mười ngày đã đến tai Hoàng Thượng rồi, Huỳnh Bá theo bước người hầu bước ra ngoài Sảnh đường.

Vừa bước vào cảm nhận không khí có hơi khác lạ, một luồng nội lực tràn đến dò xét từ trên xuống dưới đối với Huỳnh Bá.

Hừ, tiểu trò vặt, đối với một võ giả tự ý dùng nội lực phóng xuất để dò xét một ai đó được coi là mạo phạm rồi. Huỳnh Bá không có mảy may để trong mắt.

Lúc này Ngụy Công Công ngồi bên chiếc Bàn Lớn ra vẻ cao thâm mạn trắc âm thầm dùng nội lực xâm nhập toàn bộ cơ thể của Huỳnh Bá, theo hắn việc một tiểu hài tử chỉ mới tám tuổi cư nhiên không phải vấn đề lớn gì.

Sau một lúc dò xét, nét mặt của vị công công kia càng thêm phận kiêu ngạo, dưới mắt y tất cả mọi người ở đây không bằng cả con sâu cái kiến.

- Hừ!! cái gì Tiên Thiên Linh Căn? ,cái gì mà Tông Sư võ kỹ thật là nhảm nhí hết sức. - Vị Công công sau lúc dò xét liền bực bội thốt ra.

Cả gian phòng mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không phải võ kỹ Tông sư, không có Tiên Thiên Linh Căn?, vậy chứ thân thủ nhanh như tia chớp kia là thế nào. Mọi người sao khi nghe đáp không khỏi đưa mắt nhìn về Huỳnh Bá hắn, rồi lại nhìn về Huỳnh Nhạc phụ thân hắn với vẻ hoài nghi mờ mịt.

Ài, thật không dối gạt mọi người ta hơn mười hôm trước ta cho hai đứa hài tử kia thử so đấu với hắn, lúc đó hắn trong chớp mắt di chuyển thân pháp như thế, ta cảm nhận được nội lực dao động lúc ấy cũng xấp xỉ ta rồi. Qua mấy ngày sau ta cũng thử kiểm tra hài tử một lần nữa nhưng cũng không cảm nhận được nội lực, mà chuyện đã loan tin đến thế này ta cũng không biết làm sao, nhân đây có Ngụy Công Công giá lâm nhờ xin chỉ điểm cho tiểu hài tử một chút tại hạ vô cùng cảm kích.- Huỳnh Nhạc giải thích.

Sau khi nghe phân trần của Huỳnh Nhạc, Ngụy công Công lần nữa chú ý đến Huỳnh Bá, hồi lâu hắn thở dài nói:

- Lão phu năm nay cũng đã sắp đến ngưỡng Tiên Thiên võ cảnh rồi, ta chưa bao giờ nhìn lầm, tiểu tử này Cốt cách tinh kỳ, căn cơ khá tốt đáng tiếc không phải Linh căn trong truyền thuyết đâu...

Nói đến đây bỗng dưng Ngụy Công Công bật dậy, trong tíc tắc nhanh như thiểm điện xuất hiện bên người Thúc Nhị Đệ Huỳnh Húc, cầm tay hắn mà mắt trợn lên môi run lên như tìm được báu vật.

- Tiên Thiên Linh Căn, võ cảnh cấp bậc Võ Sĩ hậu kỳ, Hảo hảo hảo!!!

Liên tiếp vang lên tiếng khen tốt của Ngụy Công Công, cả sảnh đường mọi người đứng im thin thít ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.

Lão Thái Công hôm nay thật thảm rồi, liên tiếp gặp đã kích, cái sau lớn hơn cái trước, kiểu này sao lão chịu nổi đây chứ, vừa thất vọng với Đứa Đích nội tôn thì cũng vừa vui mừng tột bật với đứa thứ nội tôn, nghĩ đến đây Lão Thái Công nước mắt rơi như mưa, Sống đến từng tuổi này thấy được hậu nhân sở hữu Tiên Thiên Linh Căn lão cũng vui vẻ mà nhắm mắt a.

Huỳnh Húc thì nghĩ thầm, Ta là Tiên Thiên Linh Căn? ha ha ha phen này thì hay rồi, cái con sâu lười kia thì ra bị nhìn nhầm, phen này địa vị Đại Công Tử Huỳnh Gia phải đảo chiều rồi,đồ con sâu lười mà tưởng mình Kim ngân ngọc bảo sao.

Lão Ngụy Công Công sao cơn kích động qua đi nói:

- Ta nhìn trúng hài tử này, ta muốn nhận hắn làm Nghĩa Tử theo ta về cung ta sẽ truyền cho một thân công phu cả đời ta, các ngươi mau thu xếp cho xong đi, ta chuẩn bị rời đi.

Oanh, lại một phen kinh động nữa xảy ra, Nghĩa tử Ngụy Công Công, vị này nổi tiếng làm tâm phúc bên cạnh Hoàng Đế, được làm nghĩa tử của hắn là một bước lên trời bảo sao cả Huỳnh Gia không oanh động cho được.

Lão Nhị Gia Huỳnh Tương thì cười muốn rớt quai hàm rồi, hắn ta một thân long bong vậy mà sinh ra được hài tử Truyền kỳ như thế, nhìn đến Đại ca hắn một thân công phu lại sinh ra một phế vật nha, phen này Gia chủ Huỳnh Gia ngoài ta ra còn ai nữa chứ khà khà.

Phụ thân Huỳnh Nhạc của hắn thì ủ rủ mày chau, mẫu thân thì liên tục ho khan, nước mắt rơi lả chã ôm tiểu hài tử của mình vào lòng thổn thức không thôi.

Cái thôn Thảo Mộc này ước chừng khoảng hai ba trăm nhà thôi, ở thời đại này cũng coi như một một khu khá đông dân rồi, chuyện một vị quan sai từ Kinh thành đến đã khiến cho thôn dân tụ họp trước cổng nhà Huỳnh Gia chật như nêm cối, nếu trở về những năm trước đây lúc đó còn hàng rào gỗ thì đã sụp đỗ mấy chục lần rồi. Lúc này tiếng xầm xì to nhỏ râm ran như ve kêu mùa hè bàn tán chuyện nhìn lầm Đại thiếu gia Nhà Họ Huỳnh không phải Tiên Thiên Linh căn gì đó, không phải Tông sư võ cảnh gì đó vang lên không ngớt.

Nhìn tất cả sự việc trước mắt, Huỳnh Bá không mảy may bận tâm trong lòng, đối với hắn từ khi biết mình là ai từ đâu đến thì đối với hắn sự việc mà hắn quan tâm lúc này chính là tìm Linh khí để tiến hành Luyện khí tu chân nhaanh chân bước vào con đường thần tiên trong truyền thuyết kia. Hắn nhìn Ngụy công công, cái gì mà cao thủ Tông Sư hậu Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài không may mảy một tia linh khí nào cả, chỉ có nơi Đan điền kia nội lực tích tụ thành một mảng màu xám mờ mịt mà thôi. Dưới ánh nhìn của Tinh Linh không có một linh hồn nào có thể che dấu chân thân thật sự cả.

-Nương, con mệt rồi con muốn về phòng nghỉ. Huỳnh Bá chán nản lên tiếng.

- Được được, nương đưa ngươi vào, nương cũng mệt rồi. Rồi hắn cùng với mẫu thân hắn về thư phòng, mặc đám người ở lại muốn nói gì thì nói.

Đối với Huỳnh Gia này hay nói rộng hơn là cả tinh cầu này không có gì để hắn lưu luyến, hắn chỉ có nặng trong lòng hắn là mẫu thân của hắn mà thôi. Nếu không có mẫu thân hắn thì hắn đã lên đường tìm Linh khí từ lâu rồi. Đối với Huỳnh Bá con đường tu tiên mới là mục tiêu của hắn, hắn không muốn lưu lạc ở đây nằm chờ chết.

Thời gian thêm bốn năm nữa trôi qua, trong bốn năm này ngoài lúc cận kề bên giường bệnh của mẫu thân hắn thì hắn chỉ đọc sách, viết chữ tại thư phòng, thỉnh thoảng có muội muội của hắn Huỳnh Anh chơi đùa cùng hắn, trong Huỳnh Gia phải nói trừ Mẫu thân hắn thì muội muội Huỳnh Anh là tốt với hắn nhất, nàng hay đi ra ngoài rong chơi từ đầu thôn đến cuối thôn cùng với Tam Đệ con của Nhị thúc là Huỳnh Dịch mà thôi. Khi mỗi lần về đến liền chạy đến bên ca ca Huỳnh Bá kể những sự việc nàng gặp, những chuyện vui đùa thú vị của nàng, đối với vị muội muội ruột này của hắn hắn cũng vô cùng thương yêu hết mực. Tính tình hắn trầm lặng ít nói không thích ồn ào nhưng vì chìu lòng vị muội muội này hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Hôm nay như thường ngày, Huỳnh bá đang luyện chữ, muội muội thì ngồi trước cửa phòng hắn mà ngơ ngác nhìn trời, miệng lầm bầm:

- Ca, khi nào muội mới tới được Kinh thành, muội nghe Huỳnh Húc lần nào về cũng kể ở Kinh thành rất đẹp, rất lớn, người đông vô số, lại có nhiều trò chơi hay lắm, muội muốn đến đó chơi một lần.

Huỳnh Bá nghe lời lầm bầm này của cô em gái của mình không biết bao nhiêu lần rồi, nghe đến phát ngán, hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, trong mắt hắn những điều muội muội kể ra thì hắn xem như trăng trong nước mà thôi.

- Mai này khi ca ca cưỡi lên mây, đạp lên sóng biển mà đi lúc đó ta sẽ đưa muội đi khắp Bình Nguyên Quốc, đi khắp tinh cầu này mặc cho muội vui đùa, có chịu không?. Huỳnh Bá tự tin nói.

-Xì, cái gì đạp mây cưỡi sóng, ca ca huynh có biết không, ở Huỳnh Gia này người ta chỉ biết huynh là một con sâu lười hết ăn lại nằm mà thôi. Huynh mà để người khác nghe những lời huynh nói chắc người ta lấy nước miếng dìm chết huynh đó. - Đối với vị Ca ca này Huỳnh Anh cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, có lẽ chỉ có nàng mới chịu tiếp cận với hắn mà thôi, cũng phải thôi, ai biểu nàng là muội muội của hắn làm chi.

Lại một năm nữa trôi qua, vào cuối mùa đông năm ấy mẫu thân Huỳnh Bá cuối cùng không chịu nổi sự dày vò của bệnh tật nên cuối cùng trút hơi thở sau cùng, trước khi mất Bà lo lắng nhất là con trai Bảo bối của bà, ở thời đại võ lực vi tôn này kẻ có thực lực mới được coi trọng mà tiểu hài tử năm ấy của bà năm nay đã mười ba tuổi rồi vẫn dậm chân ở Võ Sĩ cảnh, trong khi cả thôn này hài tử bảy, tám tuổi đã là Võ sĩ cảnh rồi, cứ theo tình hình này khi Bà mất đi, Lão cha của hắn thì quanh năm ở Nha môn làm chức bộ đầu gần hai mươi năm vẫn không tiến lên bước nào. Trong khi Huỳnh Húc con Nhị thúc thì trong năm năm qua hắn đã trở thành Tông Sư võ cảnh rồi. Mười hai tuổi Tông sư võ cảnh điều này là truyền kỳ trong truyền kỳ, vốn dĩ hắn và Huỳnh Bá quan hệ không được tốt a.

Sau khi Mẫu thân hắn mất, hắn chịu tang thêm ba năm, thường xuyên bên linh vị mẫu thân dâng hương phụng thờ không lúc nào ngơi nghỉ, tấm lòng hiếu thảo của hắn trong thôn mọi người đều biết, thầm khen Huỳnh thị không ngớt, tuy không phải Cao thủ tài năng gì nhưng lại là một hiếu tử a.

Đêm hôm nay, Huỳnh Bá đã mười sáu tuổi rồi, mẫu thân đã mất hắn cũng làm tròn trách nhiệm báo hiếu của mình, hắn để lại một phong thư cho muội muội của hắn rồi yên lặng ra đi. Khi Huỳnh Gia hay tin hắn mất tích thì cũng đã là chuyện của năm ngày trước rồi, lâu như thế mới hay tin hắn rời khỏi cũng vì vốn dĩ hắn ở trong Huỳnh Gia cũng là cái bóng mờ bị người ta quên đi mà thôi.

Hôm nay đã là là một tháng hắn rời khỏi Huỳnh Gia bước chân đi tìm đại đạo của mình. Hắn vốn dĩ là Tinh Linh nên có thể nhìn thấy được linh khí, tuy nhiên trong một tháng qua hắn rời đi sắp ra khỏi địa phận của Bình Nguyên Quốc mà vẫn chưa nhìn thấy tia linh khí dao động nào mặc dù là nhỏ nhất.

Hắn đi về phương Tây, rồi lại vòng xuống hướng Nam, đi qua gần hai trăm quốc gia, lúc thì đi trong thành thành thị, lúc thì đi trong rừng sâu thâm thẳm. Trên đường hắn gặp rất nhiều thú dữ Hoang dã, có khi gặp yêu thú cấp một, cấp hai, hắn cũng gặp một vài quỷ tu cấp một, cấp hai, thỉnh thoảng hắn gặp một vài linh hồn vất vơ vất vưởng. Mỗi khi gặp những yêu thú, quỷ tu hay linh hồn thì hắn chỉ nhắm mắt lại dùng thần thức của Tinh Linh là bọn yêu thú, quỷ tu đã cong đuôi chạy mất dép rồi. Thần thức của một Tinh Linh bậc cao làm sao các quỷ tu hay yêu thú đó tiếp cận được. Huỳnh Bá cũng gặp một vài vị Võ Sư cảnh giới cao, có lần cũng gặp Tông sư có ý muốn thu hắn làm đồ đệ nhưng hắn đều từ chối. Bởi điều hắn cần là công pháp tụ tập linh khí mà những võ công của nhân gian chủ yếu sử dụng nội lực nội thể sao hắn để vào mắt.

Hôm nay hắn đi đến bờ biển hướng Đông, nơi cuối cùng của Tinh Cầu Hạ Châu rồi, quá trình này hắn đã tốn mất thời gian gần mười năm. Hôm nay hắn đã hai mươi sáu tuổi rồi, hắn thầm nhủ đất liền không có linh khí bây giờ chỉ còn Đại Dương mênh mông kia hắn chưa đi qua, nếu bây giờ hắn không tìm thấy linh khí ở Đại Dương này thì khả năng hắn sẽ trở thành nhân loại bình thường, rồi cũng chết đi là rất cao. Con đường bước vào Thiên Điện trở nên xa vời, nghĩ đến đây hắn lại căm giận Lão Thái Đẩu, chính lão đưa hắn đến nơi đây, một nơi không có một chút linh khí tồn tại, kiểu này có khác nào bắt hắn đi chết. Vừa sinh ra thành Tinh Linh rồi bị quăng đến khu vực nhân loại để chết đi, trong khi các Tinh Linh khác được đưa đến nơi linh khí dồi dào để rồi tu luyện để rồi tranh suất vào Thiên Điện.

Bình Luận (0)
Comment