Hành Trình Sủng Phu

Chương 40


Lương tháng của bách tính bình thường hàng năm chỉ có mười hai tiền, phú hào Thương gia các loại mỗi tháng kiếm được mấy trăm lượng đến mấy ngàn lượng không giống nhau.

Mà khế đất, ít tới mấy trăm, nhiều thì trên ngàn.

Giờ phút này, trong miệng cô gái nói bốn vạn tám ngàn lượng bạc trắng cùng với mười sáu tờ khế đất quả thực là con số thiên văn*! Chứ đừng nói hôm nay Tạ Thanh Vinh còn thiếu Từ Thanh hai ngàn lượng không trả!
*Con số thiên văn (những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km)
Tạ Thanh Vinh run rẩy cúi đầu, theo ánh mắt cô gái nhìn về chiếu bạc.

Hồi lâu, nàng lại có chút không dám tin ngẩng đầu lên, nhìn về giấy nợ cô gái áo đen cầm.
Nhìn thấy cô gái khẽ nâng mắt và lông mày thâm thúy nhếch lên thì Tạ Thanh Vinh như bị trúng lôi kích, trong nháy mắt ý thức được mình bị người đùa bỡn.

Nàng giận dữ ngút trời, vỗ bàn một cái, hét lớn: "Những giấy nợ này không tính, căn bản không giữ lời!"
"Không tính?" Cô gái áo đen ngưng mắt, lạnh lùng nói: "Trên chiếu bạc, thắng bại là chuyện thường nhà binh.

Chẳng lẽ, mới vừa rồi ngươi thắng thì giữ lời, thua thì không giữ lời? Làm người, tại sao có thể vô sỉ như thế!"
"Ngươi cố ý! Cố ý để cho ta thua nhiều tiền như vậy!" Cho dù là Tạ gia giàu nhất Kinh Thành năm đó, cũng không cách nào trong một ngày trả sạch số nợ kếch xù như thế! Chứ đừng nói, Tạ gia ba năm sau sớm đã bị Tạ Thanh Vinh thua sạch.
"Cố ý?" Cô gái cười khẽ một tiếng, giọng nói thanh linh như suối nước leng keng, "Ta có buộc ngươi đánh bạc sao? Ta có buộc ngươi thiếu nợ sao? Là ngươi thắng sau sinh lòng tham, nghĩ đánh cuộc nữa.

Ai ngờ, vận khí không tốt, mấy lần sau đó đều thua mà thôi.

Ngươi cũng đừng có quên, trước đó, ta cũng thua mười mấy lần đấy."
Nói xong, nàng trừng mắt nhìn, một bộ dáng vô tội.
Mà giờ khắc này, Tiêu Vãn làm quần chúng vây xem lập tức ồn ào lên nói: "Có chơi có chịu, thiếu nợ thì trả tiền, tại sao có thể chống chế!"
"Đúng đó đúng đó!"
Tạ Thanh Vinh nghe xong, cắn răng nghiến lợi.

Đáng chết, hôm nay bị tiện nhân kia thiết kế bẫy!
Hiện tại, dù là bán tất cả cửa hàng Tạ gia đi, vay tiền tộc nhân Tạ thị khác, nàng cũng không có đủ số tiền này!
"Tạ phu nhân, khi nào trả tiền đây?" Tiêu Vãn nhẹ nhàng nắm giấy nợ trong tay, chỉ vào phía dấu tay Tạ Thanh Vinh, cười híp mắt nói: "Không trả được thì phải ở tù đó ~ nghe nói hôm nay Tạ phu nhân mới ra ngục, không ngờ lại muốn vào ~"
Khuôn mặt Tiêu Vãn mỉm cười, thế nhưng ánh mắt lóe lên ánh lạnh tựa như một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, từng đao từng đao đâm vào Tạ Thanh Vinh, khiến nàng ta không nhịn được sinh ra ý lạnh âm u.
Đông Nguỵ có luật pháp, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa.

Nếu không có tiền, sẽ phải cầm thế chấp cửa hàng gia đình, nếu còn không cách nào trả lại, lại bị người bẩm báo huyện nha, tức phải ngồi tù.

Mỗi ngày ở trong lao gian khổ làm việc tay chân, cố gắng kiếm tiền, cho đến khi trả sạch món nợ, mới được ra khỏi tù.
"Tiểu thư, tha ta! Tha cho ta đi!" Ở trong lao ba ngày, Tạ Thanh Vinh đã chịu đủ rồi, nàng ta không bao giờ muốn trở lại chịu tội nữa.

Nàng ta nước mắt nước mũi ôm lấy bắp đùi Tiêu Vãn, kêu khóc nói: "Ta nguyện làm nô tỳ trả nợ, cầu xin tiểu thư đừng việc kiện lên quan phủ cấp trên!"
Tiêu Vãn trào phúng nói: "Chỉ bằng ngươi, trả nổi năm vạn lượng và mười sáu tấm khế đất này sao?"
Tạ Thanh Vinh hấp tấp đáp lại: "Ta còn có một đứa con gái và một đứa con trai, cũng có thể bán cho tiểu thư!"
Một cước đá văng Tạ Thanh Vinh nịnh hót nhào tới trước, Tiêu Vãn cười lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng ta cần sao?"
Thấy mềm không được, Tạ Thanh Vinh lập tức cứng rắn.

Nàng bò dậy, cười lạnh một tiếng: "Ngươi có biết thê chủ của cháu ngoại ta là ai! Là trưởng nữ đương kim Tiêu thượng thư Tiêu Vãn! Hôm nay, ngươi hại ta bỏ tù, Tiêu gia nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Tiêu Vãn là thê chủ của cháu ngoại ngươi.

.


.

.

.

."
Thấy Tiêu Vãn cúi thấp đầu, như đang ngẫm nghĩ, Tạ Thanh Vinh cho là Tiêu Vãn sợ, lập tức nói: "Đúng vậy, làm sao, biết sợ sao?"
"Sợ? Sao ta phải sợ nàng đây?"
Vừa nghe đến vị hoàn khố Tiêu Vãn này, dân chúng tầm thường đã sớm bị hù dọa, cho nên Tạ Thanh Vinh mới lợi dụng Tiêu Vãn làm bia đỡ đạn.

Nhưng nàng vạn vạn không ngờ, hôm nay mình lại đạp phải đinh sắt! Thế nhưng đối phương không sợ Tiêu Vãn, không sợ Tiêu gia?
"Không trả tiền cũng có thể.

Vậy ngươi nói cho ta biết, Tạ Hân Tuyền là do ngươi giết? Tạ Sơ Thần mất tích đã xảy ra chuyện gì?" Thấy vẻ mặt Tạ Thanh Vinh khiếp sợ, Tiêu Vãn cúi người xuống, cười híp mắt hỏi: "Hiện tại, chỉ cần ngươi nói cho ta biết chân tướng ba năm trước đây, tiền nợ kia được xóa bỏ, nếu không.

.

.

.

.

."
Tạ Thanh Vinh vội vàng phản bác: "Ngươi chém gió cái gì, tại sao ta có thể giết tỷ tỷ chứ! Không cho phép ngươi vu oan ta!"
Tạ Thanh Vinh nóng nảy, hốt hoảng, biểu hiện sợ hãi.

Nàng càng phản bác mình không phải là hung thủ, Tiêu Vãn lại càng bắt được dấu vết trên nét mặt hoảng sợ đó của nàng ta.

"Được, rất tốt." Tùy ý bị dọa sợ một phen, Tiêu Vãn vuốt ve tóc rơi bên tai, khẽ cười ở bên tai Tạ Thanh Vinh nói: "Quên nói cho ngươi biết, ta, chính là Tiêu Vãn.

dòng chính nữ Tiêu gia, thê chủ Tạ Sơ Thần—— Tiêu Vãn! Mới vừa rồi ngươi nói muốn tìm ta tính sổ, không cho Tiêu Vãn ta quả ngon để ăn, là ai chứ?"
"Ngươi...ngươi! Tiêu ——" Tạ Thanh Vinh kinh ngạc trợn to cặp mắt, đang muốn nói ra tên tuổi Tiêu Vãn thì đã bị Họa Hạ giả trang nhà cái đánh cho bất tỉnh tới, lại bị Vân Yên cố ý kêu quan sai tới áp tới Hình bộ.
Hình bộ là nơi dùng để thẩm lý vụ án trọng đại của Đông Nguỵ quốc, tranh cãi bình thường tự nhiên không vào được đại đường Hình bộ, phạm nhân bình thường cũng không được vào đại lao Hình bộ.

Trong đại lao Hình bộ, là nhốt phạm nhân cực hung ác, tỷ như tội nhân tư thông với địch bán nước, lại tỷ như người mang tội giết người.
Tạ Thanh Vinh bị Tiêu Vãn trạng cáo ba tội lớn mưu sát Tạ Hân Tuyền, độc sát Thẩm thị và cướp đoạt Tạ gia, này lên Hình bộ, dĩ nhiên chứng cớ cũng không đầy đủ, dù sao đã ba năm rồi, không cách nào trở lại hiện trường án mạng năm đó.

Cho nên, Tạ Thanh Vinh chống chế mọi cách, thậm chí vô cùng oan uổng nói là do Tiêu Vãn cố ý bày kế hại nàng.
Dĩ nhiên tất cả đều nằm trong dự liệu của Tiêu Vãn.
Luật pháp Đông Nguỵ rất nghiêm nghị, trong hình pháp có viết: "Cố ý giết người, một mạng trả một mạng!" Mà mưu hại tộc trưởng thân là trưởng tỷ, càng thêm tội không thể tha thứ.
Hiện tại, nếu Tạ Thanh Vinh thừa nhận mình mưu hại Tạ Hân Tuyền, lúc này nàng ta sẽ bị phán tử hình.

Cho nên, nàng ta vịt chết còn cứng mỏ, sống chết không chịu nhận tội.
"Tiêu hiền chất, hôm nay nhân chứng vật chứng chưa đủ, Tạ Thanh Vinh lại chậm chạp không chịu nhận tội, bá mẫu không thể nhốt Tạ Thanh Vinh quá lâu.

.


.

.

.

.

Đợi them ba ngày nữa, là phải thả nàng trở về.

.

.

.

.

."
Hình Bộ Thượng thư Phương Chính Thanh là bằng hữu tốt của Tiêu Ngọc Dung, người cũng như tên, ngay thẳng, thanh liêm, cho nên tuổi còn trẻ đã được nữ hoàng trọng dụng, đảm nhiệm chính nhất phẩm Hình Bộ Thượng Thư, cũng được dân chúng Kinh Thành kính yêu.
Lúc này, nàng được Tiêu Ngọc Dung nhờ vả, cho Tiêu Vãn mượn đại đường Hình bộ dùng.

Chỉ là, Hình bộ thẩm án cũng không phải là trò đùa, không có chứng cớ xác thực cũng không thể nhốt nghi phạm.

Mà Tiêu Vãn lại mang danh hoàn khố, Phương Chính Thanh có chút bận tâm, Tiêu Vãn có quan báo tư thù hay không, hoặc là chơi đùa ác ý.

Chỉ là khó được bạn tốt thỉnh cầu, nàng thật sự là không cách nào từ chối.

.

.

.

.

.

Vẻ mặt Phương Chính Thanh bất đắc dĩ, Tiêu Vãn mỉm cười mà tự tin nói: "Bá mẫu yên tâm, Vãn Nhi cũng không phải là quan báo tư thù.

Trong lòng Vãn Nhi có diệu kế, đợi lát nữa nhất định có thể để cho Tạ Thanh Vinh hiện ra nguyên hình!"
Một nén nhang sau, quan sai Trần Kỳ trong huyện nha bị người của Hình bộ áp giải lên đại đường.

Nàng nhìn Hình Bộ Thượng Thư ngồi nghiêm chỉnh, lại nghĩ đến tin đồn Tạ Thanh Vinh bị bắt trên phố, bị sợ đến cả người mềm nhũn.

Hai tay thả lỏng sau lưng, Tiêu Vãn lạnh lùng tiến lên, mặt lộ vẻ uy nghiêm: "Trần Kỳ, Tạ Thanh Vinh đã lời khai, nói mình mưu hại Tạ Hân Tuyền, còn mua chuộc ngươi làm giả lời khai.

Ngươi có biết tội của ngươi không!"
Tạ Thanh Vinh bị nhốt vào đại lao Hình bộ, nhất định là phạm vào đại án, hơn nữa có mười phần chứng cớ.

Trần Kỳ đã sớm lo lắng sợ hãi, hôm nay bị Tiêu Vãn đe dọa, cả người nàng ta run một cái, không dừng dập đầu với Hình Bộ Thượng Thư ngồi nghiêm chỉnh và Tiêu Vãn nói: "Tiểu nhân sai lầm rồi! Tiểu nhân không nên bị ích lợi dụ dỗ, sửa đổi lời khai."
Tiêu Vãn nghiêm mặt, hung tợn nói: "Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, chỉ cần ngươi thành thật khai báo, cũng ký tên đồng ý nhận tội, chỉ xử mấy năm.

Nếu không, phán ngươi và Tạ Thanh Vinh tội liên đới, tử tội luận xử!"
Vẻ mặt Tiêu Vãn nghiêm lệ như thế Trần Kỳ bị sợ đã sớm hoảng hồn, như gà con mổ thóc liều mạng gật đầu, đàng hoàng khai báo chuyện đã xảy ra.
Thì ra là ba năm trước đây, Tạ Thanh Vinh để cho người ta táy máy tay chân trên xe ngựa thì để lại bằng chứng không cách nào tiêu diệt.

Trần Kỳ đang tra án thì cố ý che giấu chứng cớ, dùng chuyện này lường gạt Tạ Thanh Vinh năm trăm lượng bạc.

Trong ba năm, nàng ta lại lục tục lừa gạt chừng hơn năm ngàn lượng, khó trách tiền trong tay Tạ Thanh Vinh càng ngày càng ít.
Hôm nay, thấy chuyện ầm ỉ đến Hình bộ, Trần Kỳ cho rằng Tạ Thanh Vinh chết chắc.

Nàng sợ mình bị xử tội liên đới, lập tức bỏ xe bảo vệ tướng, liều mạng phải hắt đen Tạ Thanh Vinh, hi vọng mình có thể được xử nhẹ một chút.

Ai ngờ, tâm lý sợ chết của nàng như vậy, trúng ngay mưu kế của Tiêu Vãn.
Nhìn Trần Kỳ ký tên đồng ý thư nhận tội, khóe miệng Tiêu Vãn nở nụ cười càng lúc càng lớn.

Nàng giương một tay lên, Vân Yên và Họa Hạ áp giải Tạ Thanh Vinh bị trói hai tay lên đại đường.
Tạ Thanh Vinh bị điểm á huyệt, cả người bị trói không thể động đậy, chỉ có thể mở to mắt, liều mạng sử dụng ánh mắt cắn chết Trứ Trần kỳ.
Tiêu Vãn giải khai á huyệt Tạ Thanh Vinh, giơ thư nhận tội trong tay lên, cười đến hết sức càn rỡ.
Một lúc sau, Tiêu Vãn xé mặt nạ da người trên mặt, khom người thật sâu cúi chào Phương Chính Thanh, cung kính nói: "Hôm nay nhân chứng vật chứng đều ở đây, xác nhận ba năm trước đây Tạ Thanh Vinh mưu hại đích tỷ, xin Phương bá mẫu xử Tạ Thanh Vinh tử tội!"
Trần Kỳ kinh ngạc miệng mở lớn, mà Tạ Thanh Vinh tức giận đằng đằng nhào tới, dùng cơ thể hung hăng đụng tới, đè thân thể mập mạp của Trần Kỳ ở phía dưới: "Ba năm nay, ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ngươi lại dám đứng ra làm chứng! ! ! Ngươi hại ta bị phán tử hình, ta cũng không cho ngươi chết tử tế!"
Tiêu Vãn là hoàn khố, người khác có lẽ không biết chỉ nghe tên, không biết diện mạo, nhưng Trần Kỳ thân là quan sai sao lại không biết.
Bị Tạ Thanh Vinh đánh đau, nàng ta mới giật mình hiểu ra mình trúng kế của Tiêu Vãn.

Nhưng hôm nay nàng sao dám nói Tiêu Vãn và Hình Bộ Thượng Thư không đúng, đương nhiên là muốn giảm bớt tội của mình, cố gắng vì mình giải vây.
Nàng cười lạnh một tiếng, đẩy Tạ Thanh Vinh ra, nhìn Phương Chính Thanh nói: "Đại nhân, tiểu nhân còn biết một chuyện.

Tạ Thanh Vinh từng bỏ tiền sai một đám côn đồ bắt cóc Tạ công tử, cố gắng diệt khẩu!"
"Cái gì!" Tiêu Vãn đè thấp tiếng rống giận, cũng lấy tốc độ sét đánh xốc Tạ Thanh Vinh không có năng lực phản kháng chút nào lên.
Tính tình Tạ Sơ Thần thay đổi, nhất định do ba năm trước đây đã gặp phải chuyện gì! Không ngờ lại là do Tạ Thanh Vinh phái côn đồ bắt cóc Sơ Thần? Vậy hắn đã gặp chuyện gì?
Vừa nghĩ tới Tạ Sơ Thần bị uất ức, trong lòng Tiêu Vãn trào lên một cỗ sát khí nồng nặc, hận không được lập tức cắt tên đầu sỏ gây nên trước mắt thành tám khúc.
Ánh mắt nàng lạnh lùng như băng, hàm chứa sát khí ngập trời: "Ngươi làm gì đối với Sơ Thần, ngoan ngoãn khai báo cho ta, nếu không ta nhất định khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Không, ta nhất định khiến cả hai ngươi cũng sống không bằng chết!"
Vẻ mặt Tiêu Vãn âm u kinh khủng, khiến trong lòng Tạ Thanh Vinh không ngừng rét lạnh.

Hai chân nàng ta mềm nhũn, té quỵ trên đất, giọng run run nói: "Tiêu tiểu thư, tha mạng!"
"Nói!" Giọng Tiêu Vãn căm hận cắt đứt nàng ta khóc lóc kể lể, nắm chặc quả đấm.
"Mặc dù có, nhưng.

.

.

.

.

.

Bắt cóc cũng không có thành công.


.

.

.

.

."
Tiêu Vãn giận dữ: "Nói bậy, Sơ Thần cũng mất tích ba ngày! Hơn nữa tính tình thay đổi!"
"Thật, ta cũng không hề nói dối, những người đó cũng bị.

.

.

.

.

.

Giết!" Tim gan Tạ Thanh Vinh run sợ trả lời, chỉ sợ dưới cơn nóng giận Tiêu Vãn đánh chết mình.
"Giết?" Tiêu Vãn nỉ non một câu, cau mày lại: "Người nào giết?"
"Tiểu nhân không biết, là thật sự không biết.

.

.

.

.

." Thân thể mập mạp giãy dụa, Tạ Thanh Vinh bổ nhào quỳ gối dưới chân của Tiêu Vãn, càng không ngừng dập đầu nói: " Tiêu tiểu thư, tha mạng! Năm đó ta bị ma quỷ ám ảnh, nhưng ngày sau ta nhất định sẽ đối tốt với Sơ Thần! Van ngươi tha cho ta đi!"
Mặc dù trên miệng nàng ta nói như vậy, trong lòng thật ra cực kỳ hối hận, nhưng hối hận không phải là mình đã từng mưu sát Tạ Hân Tuyền, mà là hối hận mình xuống tay lưu tình.

Bây giờ nàng ta hận không ba năm trước đây không nhổ cỏ tận gốc Tạ Sơ Thần và Thẩm thị, hôm nay cũng sẽ không thua trên tay Tiêu Vãn rồi.
"Ngày sau nhất định đối xử tốt với Sơ Thần? Ai mà thèm ngươi đối tốt với hắn!" Tiêu Vãn nhẹ trào phúng mà cười lên, một cước đá văng thân thể tròn vo của Tạ Thanh Vinh, toàn thân đều là khinh bỉ và sát ý: "Cho nhạc phụ uống quả thuốc phiện ba năm, làm hại nhạc phụ ba năm không thể thấy được ánh sáng.

Tùy ý khi dễ Sơ Thần, còn muốn bán Sơ Thần cho Từ Thanh làm thị, hay cho một câu đối tốt với Sơ Thần!"
"Ta...ta.

.

.

.

.

."
"Ba năm trước Tạ Sơ Thần cũng không giống như hôm nay, ba năm sau lại bị ngươi làm hại cửa nát nhà tan, ta không có tự tay làm thịt ngươi, đã là ban ân đối với ngươi, ngươi lại còn muốn van xin đường sống! ?"
Tiêu Vãn đứng thẳng thân thể, nhìn về phía Phương Chính Thanh vẫn trầm mặc không nói, ánh mắt trầm trầm nói: "Phương bá mẫu liêm minh công chính, tin tưởng án này, nhất định sẽ cho Vãn Nhi một câu trả lời hài lòng!".

Bình Luận (0)
Comment