Hành Trình Sủng Phu

Chương 5


"Tiểu thư, ta biết người xinh đẹp, rất đẹp rất đẹp, nhưng làm ơn, có thể đừng soi gương trang điểm qua lại cả chục lần hay không?" Người nói chuyện là một thiếu nữ mặc váy xanh lục, có một cái tên mà nàng hận nghiến răng nghiến lợi, tên gì mà thô tục không thể thô tục hơn —— Đào Hoa.

Mà cái tên này tất cả đều nhờ ơn vị đại tiểu thư bất tài vô học trước mắt này ban tặng.
Nàng vô cùng căm hận cái tên thô tục này, cho nên cố ý mặc quần áo màu xanh biếc, màu tiểu thư ghét nhất, đối chọi một phen với vị tiểu thư càng nhìn càng khiến người chán ghét này.
Giọng nói châm chọc khiêu khích quen thuộc phía sau, khiến Tiêu Vãn từ nãy đến giờ vẫn ngây ngốc nhìn vào trong gương run rẩy, những giọt lệ trong suốt không kiềm nổi ngập tràn trong hốc mắt.
Thấy Tiêu Vãn vẫn trầm mặc quay lưng, thiếu nữ mặc y phục xám đứng một bên nhíu mày nghi hoặc.
Đào Hoa không biết lớn nhỏ bỡn cợt nhưng Tiêu Vãn lại không nổi giận mắng ầm ĩ, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao?
Hai người này không phải cứ ba ngày cãi nhau một trận nhỏ năm ngày cãi nhau một trận lớn, hai cái đầu một ngày không chụm lại ầm ĩ một phen chiều ăn không ngon, tối ngủ không yên giấc à!
Nàng tiến lên vài bước, nhìn vào gương đồng chỉ thấy một gương mặt đầy nước, gương mặt vốn được trang điểm kỹ lưỡng lại trở về lúc ban đầu, thậm chí còn kinh khủng hơn, phấn son nhem nhuốc, vành mắt sưng đỏ, còn đâu nét đẹp mỹ lệ lúc đầu?
Lập tức hít vào một hơi, quỳ gối cầu tình: "Tiểu thư, Đào Hoa không hiểu chuyện, người đừng so đo hơn thiệt với nàng."
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất bị Tiêu Vãn ban cho tên Lưu Thuỷ, nhưng khác với Đào Hoa kiêu ngạo độc mồm độc miệng, nàng tâm tư kín đáo, đụng chuyện vẫn giữ bình tĩnh như thường, tuy cũng không thích cái tên Tiêu Vãn đặt cho nhưng chưa từng tỏ thái độ.
Nàng chỉ liếc sơ một cái liền phát giác Tiêu Vãn không ổn.

Hai người bọn họ, một người giỏi y thuật một người võ nghệ siêu quần, ba năm trước được Tiêu Ngọc Dung phái tới làm thị vệ cận thân của Tiêu Vãn.

Trên danh nghĩa là nô tài bên cạnh Tiêu Vãn nhưng nhiệm vụ thực chất của bọn họ là đi theo bảo vệ nàng từng đường tơ kẽ tóc, không để ai đụng đến một cọng lông chân của nàng.

Bọn họ không thích Tiêu Vãn, Tiêu Vãn cũng chán ghét hai người ăn no rửng mỡ suốt ngày tò tò đi theo giám sát nàng, thường nói kẻ ra đòn trước sẽ chiếm thế thượng phong, cho nên hai bên vừa gặp mặt, nàng liền tặng bọn họ một đòn hạ mã uy, vô cùng tốt bụng đổi tên cha sinh mẹ đẻ của người ta đặt thành Đào Hoa và Lưu Thuỷ, còn cười tủm tỉm nói Đào Hoa và Lưu Thuỷ là một cái tên rất hay, nó được ví von với tình yêu nam nữ, có bọn họ bên cạnh, vận đào hoa của nàng nhất định sẽ càng ngày càng lên, hoa đào tung bay trong gió, nở bừng trong ánh ban mai.
Sự thật chứng minh, vị đại tiểu thư không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết chơi bời lêu lổng, suốt ngày chọc ghẹo mĩ nhân này đích thực có số đào hoa.

Đại tiểu thư này không biết đã dùng lời ngon tiếng ngọt gì theo đuổi thành công kinh thành đệ nhất mỹ nam Quý Thư Mặc! Quả thực là hoa lài cắm bãi phân trâu!
Đương nhiên, phân trâu trong truyền thuyết chính là đại tiểu thư của bọn họ!
Đêm nay, đóa hoa tươi kiều diễm Quý thiếu gia sẽ bị vị con nhà giàu này chà đạp, haizz, chuyện này đã làm tan nát con tim của không biết bao nhiêu nữ nhân trong thiên hạ...!
Nghe Lưu Thuỷ dè dặt cầu tình, Tiêu Vãn không những không ngừng khóc, trái lại nước mắt rơi xuống càng lúc càng nhiều, thấm ướt cả áo.

Tay nàng không ngừng lau những giọt nước nóng bỏng trên mặt, vì thế trên gương mặt đã được trang điểm kỹ lưỡng nước mắt nước mũi tèm nhem chẳng khác gì một con mèo hoa nhỏ.

Làm thị vệ cận thân, đây là lần đầu tiên Đào Hoa và Lưu Thuỷ nhìn thấy Tiêu Vãn khóc nức nở ra tiếng như thế, sợ tới mức khóe miệng co rút.

Xong đời, vị tiểu thư này cứ tiếp tục chơi màn "một khóc hai nháo ba thắt cổ" như vậy, gia chủ đại nhân nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt bọn họ ...
Lưu Thuỷ trừng Đào Hoa một cái: Đều tại muội!
Đào Hoa nhàm chán bĩu môi, nhún vai, xoè tay: Vị đại tiểu thư này của chúng ta trời sinh được làm từ nước, mỏng manh như thuỷ tinh, đụng một chút là vỡ? Hở tý là khóc.

Sao lại trách muội?
"Tiểu thư, nô tài sai rồi, không nên chống đối tiểu thư." Lúc Đào Hoa cắn răng quỳ xuống nhận sai thì Tiêu Vãn bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, yếu ớt hỏi: "Hôm nay, là ngày mấy tháng mấy năm mấy?"
Giọng của nàng khàn khàn vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không làm ra vẻ đại tiểu thư coi thiên hạ bằng nửa con mắt như ngày xưa, ngược lại hàm chứa bi ai và thống khổ khiến Lưu Thuỷ cảm thấy kỳ lạ.
Đường tình yêu dài đằng đẵng ba năm qua của đại tiểu thư cuối cùng cũng đã tu thành chính quả, rốt cuộc dưới con mắt hâm mộ ghen tỵ của bao nữ nhân trong kinh thành cưới được kiều thê, nàng lại thống khổ, lại bi ai?
Vừa rồi, không phải nàng còn hưng phấn quá mức đến nỗi ăn điểm tâm mà cũng mắc nghẹn sao...

Lưu Thuỷ đè xuống nghi ngờ, cung kính trả lời: "Hồi tiểu thư, hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26."
"Ngươi chắc chắn hôm nay là ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26?"
Tiêu Vãn ngước đôi mắt hồng hồng, cố chấp hỏi lại.
"Nô tài xác định." Lưu Thuỷ suy đoán tâm tư Tiêu Vãn, vội vàng thêm một câu: "Hôm nay là đại hôn của người và Quý thiếu gia."
—— Hôm nay là đại hôn của người và Quý thiếu gia.
Tiêu Vãn ngẩn ra, hai hàm răng cắn nát đôi môi hồng đang mím chặt, cho đến khi trong cổ họng tràn ngập một mùi tanh, nàng mới biết mình không phải đang nằm mơ.

Đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của mình.

Mười ngón tay trắng trẻo nõn nà như ngọc, không có vết thương ghê rợn, mà có một lớp sơn móng tay đỏ.
Hai chân nàng cũng không hề trần trụi giẫm trên nền đất nóng bỏng, hay phải vượt qua cái thứ bùn đất lầy lội nhớp nhúa, máu tươi loang lổ, sưng đỏ thối rữa, mà dưới chân đang diện một đôi giày xinh đẹp màu đỏ.
Trên người của nàng không còn trứng thối và rau bẩn, không còn mùi ngục tù ẩm mốc, mà là một thân váy lụa tơ vàng đỏ thẫm, bên ngoài khoác áo lụa đỏ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn và xương quai xanh tinh xảo.
Nhìn mình trong gương, mái tóc đen nhánh được vấn gọn gàng, cài một cây trâm hình bươm bướm tinh xảo, đầu đội tiểu kim quan đính đầy hạt trân châu xa xỉ đủ màu sắc, càng khiến gương mặt Tiêu Vãn vốn tinh xảo càng thêm ưu nhã cao quý, khí chất bất phàm.
Lúc Tiêu Vãn tỉnh lại, nhìn vào gương đã thấy bộ dạng mình như vậy, và lúc này nàng đường hoàng ở trong phòng riêng của nàng - Mặc Uyên cư.


Không phải nhà bừa bộn loạn xạ cả lên sau khi bị quan phủ xét, mà là dán đầy chữ hỷ, thậm chí trên giường còn có tấm chăn màu đỏ bằng gấm vóc thượng hạng mới tinh có thêu uyên ương hí thủy.
Nàng nhớ rõ, tấm chăn hỉ màu đỏ này là nàng chạy khắp mấy cửa hàng, chọn loại gấm thượng đẳng nhất, để lúc gả vào Tiêu phủ Quý Thư Mặc có thể nằm thoải mái hơn, ngủ cũng được ngon giấc hơn.
Mới đầu Tiêu Vãn còn tưởng mình đang nằm mơ! Nàng bấm mình một cái đau điếng, mặt lập tức co quắp.
Đau quá...
Kỳ thật, không cần hỏi Đào Hoa và Lưu Thủy, chỉ cần tiếng pháo đùng đùng vang lên ngoài cửa, Tiêu Vãn cũng đoán được hôm nay là ngày mấy tháng mấy năm mấy.

Cả cuộc đời nàng chỉ có một lần đại hôn, chính là cái ngày bái đường với Quý Thư Mặc.
Ngày 6 tháng 7 năm Cảnh Nguyên 26, là ngày mà nàng từng mong đợi nhất, hưng phấn nhất trong đời, bởi vì nàng lấy được Quý Thư Mặc mà nàng ái mộ đã lâu.
Chỉ là, bây giờ nàng vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao lạnh như băng lướt qua cổ và cảm giác hít thở không thông của mình lúc đó, cái cảm giác khi nàng biết được toàn bộ chân tướng sự việc, cùng với ai tốt với nàng, ai rắp tâm lừa gạt mạng nàng.
Nhắm mắt lại, trong đầu lại không ngừng hiện lên cảnh tượng cả nhà Tiêu gia máu chảy thành sông.

Tất cả những thứ này, đều nhờ phước vị phu lang tốt nàng luôn hết lòng yêu thương ban cho!
Thù của nàng, hận của nàng, rốt cuộc là một cơn ác mộng, hay là điềm báo trước?.

Bình Luận (0)
Comment