Hành Trình Theo Đuổi Lộc Y Ninh Của Cố Thiếu Gia

Chương 60


Âu Na Na vội vã lái xe đi theo địa chỉ mà mẹ gửi đến được bệnh viện.

Âu Na Na hốt hoảng đi trong nỗi lo cô cầu mong mẹ mình sẽ bình an không xảy ra điều gì.

Tới trước cửa phòng Âu Na Na mở cửa vào trong nhìn mẹ cuộn tròn người lại quay mặt vào trong góc mà khóc.

Từng tiếng khóc nấc của mẹ trong không gian yên lặng, càng được nghe rõ hơn.

Âu Na Na càng thấy thương mẹ hơn cô không biết mẹ đã phải trải qua điều gì.

Âu Na Na lại gần nắm lấy tay bà nhìn thấy những vết bầm tím kéo tay áo lên còn thấy cả những vết roi đánh.

Âu Na Na đau lòng hỏi mẹ
- Không phải hôm nay nhà bà nội mở tiệc sao ? sao mẹ lại ra nông nỗi này, ai đánh mẹ vậy ?
- Không ai đánh mẹ hết, mẹ ngã đây là vết thương ngoài da thôi không sao hết.


- Bà nội lại đánh mẹ đúng không ? ba đâu rồi sao ông ấy không ngăn bà lại, sao ba lại nhu nhược vậy cơ chứ nhìn người vợ của mình bị đánh.

- Thôi mà con mẹ không sao thật mà.

Con đưa mẹ về nhà đi đừng làm phiền ba con.

- không đi đâu hết mẹ ở đây dưỡng thương đi, về để nghe bà nội chửi thì về làm gì ?
Âu Na Na nói xong lập tức rời đi mặc dù mẹ gọi đầu cũng không ngoảnh lại.

Âu Na Na không cho phép bất cứ ai được động vào mẹ của mình.

Âu Na Na phóng xe như bay tới nhà bà nội của mình.

Từ ngoài sân nhìn vào cảnh cả gia đình quây quần bên nhau hạnh phúc cười nói trước mặt.

Ba mình thì lủi thủi ngồi một góc mẹ thì nắm trong viện không ai dòm ngó hỏi han nỗi tức giận lên đến cực điểm.

Âu Na Na thà bỏ đi bộ mặt giả dối người cháu ngoan ngoãn hiếu thảo còn hơn phải cắn răng nhìn ba mẹ bị chèn ép.
Âu Na Na hùng hổ xông vào nhà kéo ba mình đang lủi thủi ngồi một góc ra khỏi gia đình ác mộng này.

- Các người mất hết não à, ba tôi cũng là thành viên trong gia đình này mà chứ có phải kẻ ăn nhờ ở đậu đâu mà đối xử với ông ấy như vậy.

Còn nữa ai trong các người đã đánh mẹ tôi
Bác cả ra vẻ học thức, mang chức danh trưởng bối rao giảng đạo lý.

- Na Na cháu là người bé nhất trong nhà nói năng hỗn xược như vậy từ khi nào thế? Không có phép tác gì cả
- Phép tắc là gì ? là nhẫn nhịn nhìn các người chà đạp bố mẹ tôi à ! Tôi hỏi lại lần nữa ai đánh mẹ tôi ? bà ấy làm sai điều gì lại đánh bà ấy ra nông nỗi này hả ?
Bà nội cuối cùng cũng lên tiếng với giọng nói đay nghiến
- Là tao đánh nó đấy.


Do mẹ mày vô dụng là đổ nước vào nước cháu trai trưởng của tao, bê có một ít đồ thì làm rơi rớt tùm lum theo mày có đáng đánh không.

Hơn nữa từ khi nào mà mày được đến đây ăn nói với người lớn kiểu đấy, con mẹ mày không dạy mày nên mày mới hư vậy phải không?
Âu Na Na mất bình tĩnh gào thét trong đau khổ
- Bà im..

đi, bà biết cái gì mà nói.

Mẹ tôi dạy tôi phải ngoan ngoãn hiếu thảo kính trên nhường dưới nhưng phải dành cho người xứng đáng.

Bố của Âu Na Na tát cô một cái đau điếng nước mắt không kìm nén nổi mà rơi xuống.

Cô mang hết những ấm ức nói ra
- Ba có thương con không ? Có ai ở đây thương tôi không ? Không...!câu trả lời là không ai hết.

Ngoài mẹ tôi ra không ai trong số các người tôn trọng tôi.

Cháu trai của bà bị ướt áo bà sẵn sàng dùng máu của mẹ tôi để trả lại.

Khi mẹ mang bầu tôi bà cũng muốn giết tôi.Ồ ! vậy là thương dữ chưa, không xứng bằng con chó thì đừng tỏ vẻ thanh tao.


Ai dám động vào mẹ tôi một lần nữa đừng trách tôi, tôi không biết sẽ làm ra loại truyện gì để bắt các người trả lại đâu.

Còn ba nếu ba thương mẹ thương con hãy làm sao cho xứng với chữ ba thiêng liêng này.

Âu Na Na giận dữ rời đi trước khi đi cô còn cố tình lái xe vào vườn hoa hồng mà bà thích nhất làm nát bét cả vườn hoa mới xả bớt cơn tức giận.

Người ba nhu nhược ngày thường khi nhận ra tất cả ông cũng đã có quyết định cho riêng mình
- Na Na con gái yêu của ba, ba chọn mẹ và con.

Ba không muốn ở lại đây nữa.

Hai cha con họ cuối cùng đã làm lành rời đi trong hả hê.

Để lại đám người đang tức giận đến nỗi bà nội ngất xỉu.



Bình Luận (0)
Comment