Hành Trình Trở Thành Kế Mẫu Của Ôn Linh

Chương 14

Ta biết trong lòng nó ngổn ngang tâm sự, lại chẳng biết nên khuyên giải ra sao.

Chỉ đành dặn nhà bếp làm thêm vài món nó thích.

Thế nhưng, vận mệnh vốn thích trêu ngươi, thường hay bất ngờ chuyển hướng.

Vài ngày sau, trong buổi cung yến.

Giữa buổi tiệc, Bắc An Vương — tuổi đã ngoài năm mươi — bỗng nhiên dâng lên binh phù trước mặt thánh thượng.

“Bệ hạ! Thần đệ ở nơi biên ải đã phơi gió cát nửa đời người, thân thể này thật chẳng chống đỡ nổi nữa!”

“Nay thiên hạ thái bình, khẩn xin bệ hạ cho thần đệ hồi kinh, được ở dưới chân thiên t.ử an nhàn tuổi già, cũng để ăn thêm mấy cái giò heo, hưởng chút phúc phần!”

Ông ta nói với giọng điệu hài hước, còn khẽ vỗ bụng mình một cái — tròn trịa mập mạp.

Cả yến tiệc liền bật cười râm ran.

Hoàng đế ngoài mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng lời lẽ cũng đã bớt dò xét.

Bắc An Vương chỉ cười khà khà ứng đối, vừa nói vừa vỗ bụng:

“Bệ hạ! Thần đệ không có tâm tư gì khác, thật chỉ là thèm món giò heo kho đỏ ở kinh thành!”

“Thịt dê ở Bắc An tuy ngon, nhưng thần đệ vẫn ăn không quen cái mùi hôi đó! Xin bệ hạ thương xót cho thần đệ già cả!”

Nói rồi, ông ta còn phối hợp đ.á.n.h ra một cái ợ rõ to, miệng bóng loáng dầu mỡ khiến cả hoàng đế cũng không nén được nụ cười.

Cuối cùng, long nhan vui vẻ.

Không chỉ chuẩn tấu.

Còn ban cho một phủ đệ cực kỳ xa hoa, để Bắc An Vương an dưỡng tuổi già tại kinh thành.

Ông ta dùng lui để tiến, triệt để xóa tan nghi kỵ trong lòng hoàng đế.

Cũng nhờ vậy mà đổi được sự phú quý dài lâu cho cả gia tộc.

Một hôm sau bữa tối, Lương Hành nhấp một ngụm trà, bỗng dưng như vô tình hỏi:

“Tiểu tự của Bắc An quận chúa là hai chữ nào?”

Tịnh Du đang cầm chén trà, nghe vậy liền khựng lại.

Trà trong chén suýt nữa tràn ra ngoài.

Nó ngơ ngác nhìn phụ thân nó, cứ ngỡ bản thân nghe lầm.

Lương Hành vờ như không có gì, thong thả nói tiếp:

“Đã tính mời bà mối đến cửa cầu thân, thì cũng nên biết khuê danh của người ta là gì chứ.”

Nguyệt Nghi ngồi bên nhìn dáng vẻ sững sờ của ca ca mình, không nhịn được bật cười, lấy cùi chỏ huých Tịnh Du một cái:

“Ca, còn ngẩn ra đó làm gì!”

“Chẳng lẽ đến tên thê t.ử tương lai của mình huynh cũng không biết à?”

Lúc này Tịnh Du mới hoàn hồn.

Nam t.ử trẻ tuổi vốn trầm ổn là thế, lại đỏ hoe vành mắt ngay trước mặt mọi người.

“Phụ thân…”

Lương Hành bị ánh mắt ấy nhìn tới mức hơi lúng túng, liền quay mặt đi, khẽ ho một tiếng.

“Thôi được rồi, đại trượng phu mà cứ rụt rè như thế còn ra thể thống gì.”

Không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên ấm áp hòa thuận.

Từ đó, hôn sự giữa Tịnh Du và Phượng Lăng không còn trở ngại.

Hoàng đế đích thân ban hôn, thể diện đủ đầy.

Ngày thành hôn, nghi lễ long trọng, mười dặm hồng trang rực rỡ.

Bắc An Vương buông bỏ trọng trách, trở thành một lão vương gia nhàn tản vui vẻ.

Mỗi ngày thích nhất chính là dây dưa với Lương Hành đ.á.n.h cờ.

Chỉ khổ nỗi ông là kẻ chơi cờ kém cỏi, lại hay giở thói đổi nước đi.

Khiến Lương Hành – người luôn nghiêm cẩn – tức đến nỗi trợn mắt dựng râu.

Bắc An Vương thì lại ngang nhiên nói:

“Ngươi không cho ta đổi nước cờ, ta sẽ đến tìm hoàng huynh, bảo người giao thêm việc cho ngươi, bắt ngươi làm việc mệt đến c.h.ế.t!”

Lương Hành bất đắc dĩ, chỉ đành vừa bực mình vừa tiếp tục ngồi đ.á.n.h cờ với ông ta.

Lão vương gia kia lại rất thích sang phủ ăn chực, một bữa có thể ăn liền ba cái giò heo to đùng.

Mỗi lần như thế đều bị Bắc An vương phi véo tai lôi về phủ.

Phượng Lăng tính tình hoạt bát thẳng thắn, Tịnh Du cũng không câu nệ với nàng.

Vợ chồng son sống những ngày ngọt ngào như mật, trở thành cặp đôi khiến ai nấy đều hâm mộ gọi là “oan gia vui vẻ”.

Cho đến khi Phượng Lăng mang thai, tin mừng lan khắp phủ.

Tịnh Du càng thêm nâng nàng trong lòng bàn tay, mặc nàng đánh, mặc nàng mắng.

Đến khi bàn chuyện đặt tên cho đứa bé, Tịnh Du nghiêm túc quay sang ta, nói:

“Thưa mẫu thân, tên của hài tử, nên do người đặt mới phải.”

Ta ngẩn ra giây lát, vội vàng từ chối:

“Sao có thể thế được, phụ mẫu nó mới là người nên quyết định tên cho nó.”

Tịnh Du lại vô cùng nghiêm túc:

“Mẫu thân, người đã che chở cho con và muội muội suốt bao năm nay, vì nhà họ Lương mà dốc lòng dốc sức, tốn hao tâm huyết.”

“Nếu không có người, sẽ chẳng có một Lương Tịnh Du như ngày hôm nay. Tên của hài tử, tất nhiên nên do người đặt.”

Lương Hành cũng ngồi bên cạnh mỉm cười gật đầu.

Một dòng ấm áp dâng tràn trong lòng ta.

Nhìn kế t.ử giờ đây đã trưởng thành, có thể đội trời đạp đất, ta rốt cuộc cũng mỉm cười đáp ứng:

“Đã vậy, ta sẽ không khách sáo nữa.”

Sau nhiều lần suy nghĩ cẩn trọng, ta đặt tên cho đứa bé là “Thừa Bích” — ngụ ý kế thừa gia nghiệp, tâm trong như gương, sáng như trăng.

Chín tháng sau, đứa nhỏ cất tiếng khóc chào đời, thanh âm vang dội.

Ta ôm lấy tiểu hài nhi mềm mại ấm áp trong lòng.

Lần đầu làm tổ mẫu, trong lòng ta ngập tràn niềm vui và cảm giác lạ lẫm.

Năm đó, ta vừa tròn ba mươi tuổi.

Còn Lương Hành, cũng đã bốn mươi hai.

Bao năm qua, nhờ ta khéo léo quán xuyến, thêm vào sự âm thầm tương trợ của Lương Hành.

Nhà họ Ôn cũng dần vươn lên, trở thành dòng họ được trọng vọng trong triều.

Còn hôn sự của Nguyệt Nghi, ta cũng đã tự tay sắp đặt đâu vào đó.

Nhà họ Ôn có một chi bên, bên đó có một người con trai phẩm hạnh đoan chính, chính là trạng nguyên năm nay được Hoàng thượng đích thân chọn, tiền đồ rạng rỡ.

Sau khi gả đi, Nguyệt Nghi sống an ổn viên mãn.

Hài t.ử từng đứa một đã có mái nhà riêng.

Ta cũng thuận thế giao toàn bộ việc quản lý nội viện trong phủ lại cho Phượng Lăng xử lý.

Còn bản thân thì an tâm vui vầy bên con cháu, hưởng lấy những tháng ngày nhàn tản hiếm hoi.

Đêm ấy, ngoài hiên mưa rơi lất phất.

Ta chìm vào giấc mộng, quay lại ngày Lương gia đến cầu hôn.

Trong mộng, gương mặt đã sớm nhòe mờ trong ký ức kia, đang đứng giữa làn mưa lất phất, thần sắc bi thương nhìn ta.

“Chẳng lẽ… nàng nhất định phải bám vào quyền quý mới cam tâm sao?”

Ta nhìn bờ vai người đó ướt đẫm trong mưa, nhìn tay áo thư sinh bạc màu vì năm tháng.

“Nước chảy về chỗ trũng, người hướng về chốn cao.”

“Đây là con đường ta lựa chọn. Có thể huynh không tán thành, nhưng đó là con đường hợp với ta nhất, sau khi đã cân nhắc mọi điều.”

Ta trông thấy trong mắt người đó hiện lên vẻ thất vọng, bóng lưng dần khuất giữa màn mưa gió mênh mông.

Thân ảnh ấy, cô tịch đến lạ.

Lòng ta khẽ động, nhưng bàn chân vẫn không bước tới.

Bởi ta hiểu, chỉ cần bước ra một bước… Thì những tháng năm còn lại sẽ là chuỗi ngày chìm trong bần hàn túng thiếu.

Hầu hạ một bà mẹ già yếu bệnh tật.

Tính toán từng đồng bạc lẻ, lo ba bữa đói bữa no.

Sau này vì không có tiền thuê bà đỡ, có thể chính mình sẽ phải liều mạng sinh con.

Cảnh trong mộng dừng lại ở nơi ấy.

Ta từ từ mở mắt.

Ánh nến trong phòng ấm dịu, chăn gấm dưới thân mềm mại.

Trong không khí phảng phất mùi hương an thần dịu nhẹ.

“Gặp ác mộng rồi sao?”

Bên cạnh, giọng nói trầm thấp của Lương Hành vang lên.

Ta nghiêng đầu, nhìn nam nhân đã ban cho ta vinh hiển cùng địa vị này.

“Không đâu.”

Ta khẽ mỉm cười, xoay tay, mười ngón đan chặt lấy bàn tay hắn.

Ngoài hiên, mưa đã ngớt.

Trời sắp sáng rồi.

Hết.

Bình Luận (0)
Comment