Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 21

Tôi biết những gì Quan Hạo trải qua có thể có chút gì đó liên quan đến mười ba thi thể được phát hiện trước đó, nhưng không ngờ rằng anh ta lại nói thẳng ra tên của Mễ Na.

Hai chữ đó đã kϊƈɦ thích toàn bộ dây thần kinh trong người tôi.

Tôi dừng chân lại, nắm lấy bả vai của Quan Hạo hỏi: "Anh nói... Cô ấy tên là gì?"

Quan Hạo nhíu mày hỏi lại: "Sao anh phản ứng kịch liệt vậy? Chẳng lẽ, anh quen biết người phụ nữ kia?"

"Cô ấy tên là gì..." Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn xác định bản thân không nghe lầm.

"Mễ Na." Quan Hạo nhìn chằm chằm vào tôi.

Giọng nói của anh ta vô cùng rõ ràng.

Tôi thật sự đã không nghe lầm.

Nhưng vì sao lại là cô ấy? Hơn một tháng trước, cô ấy đã gặp mặt Quan Hạo. Thời điểm hơn một tháng trước đó là trước ngày chúng tôi lần đầu tiên đến núi Mặc? Hay là sau đó?

"Anh và người phụ nữ kia, rốt cuộc có mối quan hệ gì?" Quan Hạo bắt đầu truy hỏi.

"Cái đó thì lát nữa lại nói sau. Bây giờ, tôi muốn biết cô ấy đã nói gì với anh. Ý tôi là bí mật của ngọn núi này là gì và thuật trường sinh bất tử có thể khiến người ta cải tử hoàn sinh là gì, rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra."

"Anh nhỏ tiếng một chút!" Quan Hạo ngăn tôi lại, đồng thời quay đầu lại nhìn, hình như anh ta không muốn nhiều người biết mục đích đến nơi này của anh ta, mà giọng nói của tôi có chút lớn tiếng.

Nhưng ngay khi quay đầu lại, Quan Hạo chợt sửng sốt, ở phía sau hai chúng tôi vậy mà không hề có bất kỳ ai!

Chỉ còn lại một lối đi tăm tối dài dằng dặc.

Thực ra, sự yên tĩnh đằng sau chúng tôi đã kéo dài rất lâu. Nhưng bởi vì hai người chúng tôi đều quá để tâm vào chủ đề mà đối phương nói, cho nên mới không phát hiện.

"Bọn họ đâu?" Quan Hạo hỏi tôi.

"Trước khi anh kể chuyện, tôi có quay đầu lại nhìn Nguyễn Na Na, khi đó bọn họ vẫn còn ở."

Chỉ có một con đường duy nhất, mà lối đi này cũng không hề tồn tại bất kỳ hầm trú ẩn nào. Năm người kia không có động cơ, không có cơ hội và cũng không có biện pháp trốn đi được. Trừ phi, vào lúc tôi đang nghe Quan Hạo kể chuyện, bọn họ đã phát hiện ra lối vào ở nơi nào đó của hai bên lối đi, rồi sau đó tiến vào trong mà không nói cho chúng tôi biết.

Nhưng điều này cũng không hợp lý.

"Thật kỳ lạ, họ sẽ đi đâu chứ?" Tôi cầm đèn pin và bắt đầu chiếu vào phía sau, rồi lại chiếu sáng khắp nơi phía trêи dưới trái phải, vách đá vẫn còn nguyên không hề có dấu hiệu hư tổn gì, vốn dĩ không hề tồn tại cửa vào như tôi phỏng đoán.



"Chẳng lẽ là có bẫy sao?" Giọng nói Quan Hạo có chút run rẩy, anh ta lập tức đi trở về và dùng gậy sinh tồn để thăm dò mặt đất mà chúng tôi đã đi qua, nhưng ngoại trừ dịch nhầy thì không có thứ đặc biệt khác. Lúc này, chúng tôi đã đi trở về được một đoạn rất dài, thậm chí đã đi đến ngã rẽ lúc trước, nhưng vẫn như trước không hề thấy tung tích của bọn họ.

Chúng tôi la lên cũng không có tiếng đáp lại.

Tôi và Quan Hạo hoàn toàn ngây ra.

Năm người lớn đang sống sờ sờ lại vô cớ biến mất?

Quan Hạo có chút hoảng loạn, anh ta cứ đi lòng vòng trước mặt tảng đá lớn ở lối rẽ, rồi đột nhiên quay đầu lại nắm chặt lấy cổ áo của tôi: "Đều tại anh, nếu không phải anh nói nhiều, hỏi nhiều như vậy thì chúng ta cũng không kéo dài khoảng cách, bọn họ cũng... Bọn họ sẽ không chết chứ? Không thể, không thể lại có người chết được, một người cũng không thể chết..." Tay Quan Hạo từ từ trượt khỏi cổ áo tôi, câu nói cuối cùng kia, giọng nói của anh ta tràn ngập tuyệt vọng.

"Anh còn chưa nói cho tôi biết rốt cuộc nơi này có bí mật gì?"

"Bây giờ, anh còn hứng thú hỏi cái này sao?"

"Đó là hy vọng duy nhất để tìm được bọn họ."

Quan Hạo ngồi bệt xuống đất, gật đầu nói: "Được, tôi nói... Thực ra, tôi ghi chép bản đồ là để đối chiếu. Người phụ nữ kia nói cho tôi biết, đi đến núi Mặc vào thăm dò ở trong rừng, sau đó cứ một mạch đi về hướng bắc. Nếu may mắn tôi có thể thấy một số ký hiệu được đánh dấu trêи cây, lần theo các ký hiệu đó sẽ đến được một rừng cây thưa thớt. Sau đó, ở ký hiệu cuối cùng sẽ phát hiện ra một hang động. Trong hang động là một mê cung, cô ấy nói cho tôi biết những thứ bên trong mê cung. Trước đó tôi đã vẽ ra đường đi, nhưng khi đối chiếu thì lại không hoàn toàn giống với lời cô ấy nói."

"Trong mê cung có cái gì? Đây mới là trọng điểm!"

"Tôi không biết! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không biết! Tôi chỉ biết cách duy nhất đi trong mê cung này, sẽ đưa chúng ta đến tế đàn bên trong mê cung, hoặc mật thất, tóm lại chúng ta cần phải đi đến nơi đó! Tới nơi đó rồi thì sẽ có biện pháp cứu Na Na..."

Nói đến đây, trạng thái tinh thần của Quan Hạo rõ ràng có vấn đề rất lớn, hai mắt anh ta bắt đầu xuất huyết, mỗi chữ anh ta thốt ra đều rất cuồng loạn.

Bộ dạng này…

Có gì đó không đúng.

Vài phút trước, anh ta còn hoàn toàn bình thường, tuy vì những người đồng hành đi lạc đường mà rất lo lắng, nhưng vẫn không đến mức sẽ nổi điên.

Mà bộ dạng bây giờ của anh ta, ngược lại có chút giống...

Giống Trình Hải Đông!

Đúng!

Cho nên, chẳng lẽ là do trúng độc?

Trong núi này, hoặc trong hang động này có chất độc nào đó sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của con người sao?

Lúc trước, không biết Trình Hải Đông đã trải qua chuyện gì, nhưng cuối cùng lại trở nên điên khùng, mà bây giờ Quan Hạo cũng như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng tôi bắt đầu thấp thỏm lo âu, tôi không biết vì sao Quan Hạo trúng độc. Nhưng dọc đường đi, anh ta hầu như không làm bất cứ chuyện gì đặc biệt, hành động của chúng tôi đều như nhau cho nên nếu anh ta trúng độc thì tôi cũng không thể tránh khỏi.



Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn không thể giải thích được chuyện vì sao năm người còn lại mất tích.

"Không được, không thể nghỉ ngơi, phải đi tìm bọn họ... Nhất định phải tìm được, không thể... Không thể lại có người chết, một người cũng không thể chết... Không thể..." Mà lúc này, Quan Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, anh ta té ngã rồi lại đứng dậy, nhìn anh ta vặn vẹo thân mình cố gắng đứng dậy, tôi chuẩn bị đến đỡ nhưng ngay khi tôi sắp đụng vào Quan Hạo thì đằng sau tôi thình lình xuất hiện một bàn tay túm chặt lấy tôi!

Hình như có âm thanh gì đó thì thầm bên tai tôi, nhưng tôi lại không thể nghe rõ được rốt cuộc đó là cái gì.

Giống như có người đang nói chuyện bên tai tôi, hoặc đó chỉ là tiếng gió.

Ngay khi tôi có thể quay đầu lại, thì tôi kinh ngạc phát hiện đằng sau tôi không hề có thứ gì...

Nhưng! Cảm giác bàn tay đó, nó vẫn còn trêи người tôi!

"Đây..."

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, cảnh tượng quỷ dị này làm tôi rợn tóc gáy, lưng còn chảy đầm đìa mồ hôi lạnh.

"Cái gì vậy?" Tôi cảm nhận được sức mạnh sau lưng, nhưng ngay sau đó, sức mạnh kia lại tăng lên, giống như có thêm mấy cái tay cùng lúc giữ chặt tôi, chúng nó lôi kéo khiến da thịt tôi đều đau đớn!

Ngay lúc này, Quan Hạo đột nhiên hét lớn gọi tên Nguyễn Na Na, sau đó điên cuồng chạy vào cái lối đi trước đó chúng tôi chọn.

"Quan Hạo!"

Tôi gọi anh ta, nhưng anh ta lại giống như không nghe thấy, cũng không hề quay đầu lại mà chạy như điên.

Tôi bị một lực lượng không rõ giữ chặt phía sau, âm thanh bên tai đứt quãng vang lên. Chúng kϊƈɦ thích vào màng nhĩ, cảm giác như có ngàn vạn con trùng nhỏ đang bò vào lỗ tai rồi chui vào chui ra trong não của tôi. Tôi dần dần cảm thấy cả người nóng lên, làn da sưng tấy và nhãn áp đang gia tăng!

Hồi tưởng lại bộ dạng dần dần điên cuồng trước đó của Quan Hạo, chẳng lẽ tôi thật sự cũng...

Khi đó đầu óc tôi đã trống rỗng, theo bản năng dùng sức ném từng đôi tay vô hình phía sau đi, rồi chạy như điên đuổi theo hướng Quan Hạo vừa mới chạy.

Trêи đường chạy vội, tôi đã làm rơi đèn pin nhưng cảm giác những cánh tay còn đang đeo bám phía sau tôi, khiến trong lòng tôi vô cùng sợ hãi, không dám quay đầu lại, càng không dám nhặt lại đèn pin. Chỉ có thể điên cuồng chạy về phía trước.

Bóng tối như đang cắn nuốt tôi, tôi không thấy rõ con đường phía trước, thị giác cũng bắt đầu hỗn loạn. Bóng đêm vô tận như biến thành vô số đàn trùng nho nhỏ rậm rạp bò khắp nơi, chúng nó tập trung lại thành một cái miệng lớn, giống như hàm dưới của những quái vật ở ngoài hang động!

Trong khoảnh khắc, cái mồm kia sắp cắn nuốt tôi thì bỗng tôi thấy bên trong miệng quái vật lộ ra một khuôn mặt, đó là khuôn mặt trắng bệch của Mễ Na!

"A... A a!"

Tiếng kêu la thảm thiết vừa phát ra từ miệng tôi. Ngay sau đó, một ánh sáng xanh yếu ớt xé rách đi bóng tối vây quanh tôi, trước mặt tôi hiện lên mặt của những người khác, có Diêu Thiến Văn, có Quản Đại Vĩ, có Hạ Nam và còn có Trình Hải Đông đang cười ngây ngô nhìn tôi.
Bình Luận (0)
Comment