Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 37

Đó là thứ cảm giác áp lực, như một vị vua đang đi đến, khiến cho con người ta cảm thấy bản thân thấp hèn như một hạt cát, bất cứ lúc nào sự tồn tại của mình cũng có thể bị xem thường. Nó quấn chặt tôi, không khí xung quanh dường như trở nên cạn kiệt, thậm chí tôi không thể nào hô hấp được nữa.

Chân tôi run lên, không nhịn được quỳ một bên gối xuống.

Từng xúc tu chui ra từ trong miệng của vua trùng, trong nháy mắt quấn lấy tôi khiến tôi không thể chống lại đồng thời cũng không có sức chống lại.

Ý thức của tôi dần mờ đi, dường như tôi không còn cảm nhận được mình đang tồn tại, thậm chí tôi không rõ những xúc tu đâm vào miệng mình như thế nào.

“Ô...!” Tôi dùng hết sức lực còn lại để vùng vẫy nhưng vẫn chẳng thể nào thay đổi được tình trạng hiện tại. Cảm giác linh hồn đang dần bị rút ra càng lúc càng rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng tôi sẽ chết.

“Không được... Không được!” Dù tôi biết bây giờ có chống cự cũng vô ích nhưng tôi vẫn muốn chống lại đến cùng.

Tôi bắt đầu căm hận, không phải là hận cảm giác áp lực mà là hận bản thân mình vô dụng.

Đối phương không phải là con người, tuy rằng không hiểu sao cơ thể tôi vẫn chưa thay đổi nhưng cảm giác thấp bé trước mặt vua trùng làm tôi cảm thấy chán ghét sự bất lực này.

Trong đầu tôi không ngừng vang lên một giọng nói rằng tôi không nên bị như vậy, người tạo ra áp lực phải là tôi mới đúng.

Cảm giác kỳ dị này như một hạt giống dần mọc rễ trong đầu tôi, nó không ngừng phát triển, điền cuồng hấp thụ “chất dinh dưỡng”. Khi “chất dinh dưỡng” kia bị hấp thụ đến một giới hạn nào đó thì nó sẽ bất ngờ bùng nổ!

Thịch! Thịch! Thịch!

Tôi nghe thấy rồi.

Đó là tiếng tim đập.

Ở trong lòng tôi nhưng lại không giống trái tim tôi. Cảnh vật trước mắt bắt đầu mờ đi, dường như tôi nhìn thấy một con trùng, nó không phải là con trong nghi thức bốn mươi chín người mà là con ở trong nghi thức mười bốn người. Xúc tu của nó kéo dài, quấn quanh một trái tim quý giá, sau đó nó hé cái miệng khổng lồ ra, mở bụng của tôi ra rồi từ từ gặm nhấm trái tim tôi.

Trái tim tôi dần bị ăn sạch nhưng âm thanh tim đập vẫn vang lên đều đặn.

Chỉ là bây giờ tôi cảm thấy rằng đó chính là nhịp đập của trái tim tôi.

Cảm giác đó khiến tôi trở nên sôi sục.

Sự tức giận tràn đầy trong tôi, cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng. Tôi nhìn thấy vua trùng trước mắt, không biết lấy đâu ra sức mạnh nâng cằm lên cắn mạnh vào xúc tu của nó.

Rắc!

Tôi đã cắn đứt xúc tu của nó.



“Gào! Gào…! A!” Trong miệng vua trùng phát ra một tiếng kêu làm chấn động cả hang động, nó điên cuồng đánh về phía tôi, dường như chỉ ngay sau đó sẽ đem tôi xé vụn.

Tôi kéo đứt xúc tu còn sót lại trêи người, sự tức giận trong người vẫn chưa tiêu tan. Tôi không hề có ý định né tránh mà nhìn thẳng vào vua trùng hét lớn một tiếng: “A...!”

Cái miệng của nó cách đầu tôi tầm ba đến năm mét. Sống chết đối với tôi mà nói có lẽ cũng chỉ dài có thế.

Không ngờ nó đã dừng lại, dù điều đó chỉ trong ngắn ngủi nhưng lại rất chân thật.

Tôi đã làm nó kinh hãi.

Nhớ lại những ảo tưởng vừa xuất hiện trong đầu, có lẽ tất cả chuyện này đều liên quan đến trái tim chăng? Hơn nữa, chẳng những tôi đã làm cho quái vật khϊế͙p͙ sợ mà tôi còn cảm thấy thể lực và tốc độ đã khôi phục, thậm chí còn tốt hơn so với thời kỳ đỉnh cao.

Nhưng điều này cũng không làm tôi buông lỏng cảnh giác, tôi hiểu rõ nỗi khϊế͙p͙ sợ này không phải là sức mạnh thực sự. Tôi ý thức được rằng thể lực dồi dào của mình khi đứng trước mặt con quái vật khổng lồ này vẫn chỉ là giun dế. Tôi không thể giết chết vua trùng, càng không thể làm nó yếu đi.

Sự dùng lại này không phải là hoàn toàn nhưng nó mang lại cho tôi một cơ hội mà tôi luôn khao khát.

Đầu óc của tôi nhanh chóng hoạt động. Tôi phân tích vua trùng, nó vì nghi thức có bảy người mà đến, không ngừng gieo rắc trứng và ký sinh trêи cơ thể người. Điều này có nghĩa là so với việc đẻ trứng thì việc vua trùng phải tự ký sinh để có được sinh mạng quan trọng hơn rất nhiều.

Trong đầu tôi nghĩ đến một người, đó là Nguyễn Na Na.

Bảy người trong nghi thức đã gần đủ, tuy tôi không biết rõ cách thức hoạt động cụ thể của nghi thức này nhưng chắc chắn rằng Nguyễn Na Na là một phần quan trọng không thể thiếu. Vậy nếu tôi giết chết cô ta thì tôi sẽ phá hủy được mấu chốt của nghi thức này.

Vua trùng tạm ngừng lại cho tôi đủ thời gian để suy nghĩ xong. Trước khi nó tỉnh lại, tôi nhanh chóng xoay người, nghiêng mình nhặt con dao găm đã lạc mất trước đó lên. Sau đó tôi chạy về hướng ao chất nhầy, lúc này, Nguyễn Na Na đang trôi nổi trêи không trung.

Cô ta cũng đang dừng lại giống như vua trùng, quái vật mà Quản Đại Vĩ và Hạ Nam biến thành dường như đang bị một sức mạnh nào đó khống chế hoặc có lẽ là đang kinh sợ. Tôi nhanh chóng đi qua nó, lao đến bên người Nguyễn Na Na, việc này dễ dàng hơn tôi tưởng tượng, thế nhưng...

Không phải như vậy.

Là Quan Hạo.

Anh ta cũng giống như vua trùng, Quản Đại Vĩ và Hạ Nam, đứng im trong phút chốc. Vào lúc tôi lao đến, đột nhiên nó cử động, giống như đang phải đối mặt với một nỗi sợ to lớn, không ngừng run rẩy nhưng vì một lý do nào đó mà vẫn kiên trì đến cùng. Nó vươn mình, giận dữ gầm lớn về phía tôi.

Tiếng gầm của Quan Hạo khiến vua trùng ở phía sau tỉnh lại. Tôi cảm giác được nó đang chuẩn bị lao về phía tôi.

Cơ hội chỉ có một, đây là vận may của tôi. Nếu bỏ qua, tôi sẽ không còn cơ hội nào nữa. Không, đúng hơn là không còn kiếp này nữa.

Tôi nắm chặt dao găm, lao về phía trước đồng thời Quan Hạo cũng chuẩn bị tấn công tôi. Vào lúc sắp va vào nhau thì cổ chân tôi co lại, nhón chân chạm đất, nhẹ nhàng thay đổi động tác của mình.



Nó là dã thú.

Cho dù cơ thể tôi có khôi phục đến trạng thái tốt về sức lực hay tốc độ nhưng tôi vẫn là con người, dù mạnh hơn trước nhưng bản chất vẫn không thay đổi.

Nếu tôi liều mạng thì sẽ chỉ làm lãng phí cơ hội. Không những tôi sẽ bị chặn lại mà thậm chí tôi còn có thể bị Quan Hạo đang điên cuồng thẳng tay giết chết.

Vì vậy, tôi không thể liều mạng.

Tư thế xông lên chỉ là để thu hút Quan Hạo.

Vào khoảnh khắc nó vươn mình, hai đầu gối của tôi cũng co lại, lấy tư thế quỳ xuống trượt nhanh qua người của Quan Hạo. Tay cầm chặt dao găm để sau lưng, lưỡi dao đâm thẳng vào cổ họng của Quan Hạo, dọc xuống xuyên qua ngực và bụng của anh ta.

Mặc dù là quái vật nhưng vết thương nghiêm trọng này cũng đủ để nó mất khả năng hành động trong thời gian ngắn.

Sau khi trượt xuống, tôi vội vàng chạy về phía trước, nhảy vào trong ao chất nhầy. Vào giây phút đó, móng vuốt nhọn và xúc tu của vua trùng gần như đã chạm vào lưng tôi làm tôi đau đớn và hoảng sợ, linh hồn tôi như bị bóp nát. Cuối cùng tôi cũng đã bắt được Nguyễn Na Na, lưỡi đao của tôi đã đặt trêи cổ cô ta, tôi quay lại nhìn về phía vua trùng miệng đầy máu.

“Cút đi! Tao biết mày nghe hiểu, bây giờ mau lùi ra kia, nếu không tao sẽ giết cô ta! Tao biết mày sẽ không vì vậy mà chết nhưng mày cũng đừng mong có được cô ta!”

Không ngờ nó không nghe tôi nói.

Điều này nằm ngoài dự tính của tôi, có lẽ nó không coi trọng Nguyễn Na Na như tôi tưởng tượng.

Hoặc là đối với nó mà nói, nếu để tôi trốn thoát thì nó sẽ không được lợi gì cả. Nếu đã như vậy chi bằng nó dùng sức để cướp.

Tôi cũng không muốn để mặc cho nó xâu xé. Nếu kết cục đã rõ vậy tôi sẽ không chết đúng như ý muốn của nó.

Muốn chết phải không?

Vậy cùng nhau chết đi!

Tôi thà chết chứ không thể để nghi thức hoàn thành trong hôm nay.

Tôi cầm dao lên, cảm thấy đầy sức mạnh, thậm chí còn mạnh hơn bình thường. Tôi chém đứt đầu Nguyễn Na Na, người bị trùng ký sinh sẽ không dễ dàng chết đi nhưng tôi không tin cô ta sẽ mạnh đến nỗi bị cắt đầu mà vẫn có thể sống tiếp.

Khoảnh khắc đó, vua trùng phun ra chất nhầy màu đỏ sẫm trộn lẫn với máu của Nguyễn Na Na bắn tung tóe lên mặt tôi.

Nó giận dữ hét lên!

Nó nhìn tôi chằm chằm, trong con mắt đen tràn đầy căm phẫn và oán hận...
Bình Luận (0)
Comment