Mặc dù chất độc của côn trùng khiến tôi luôn phải đối mặt với rắc rối là đánh mất chính mình, nhưng không thể không nói, nó ngược lại cũng mang lại cho tôi không ít cái được. Vết thương ở bắp chân vừa rồi vô cùng nghiêm trọng, nhưng sau khi đi xuyên qua khu rừng, cơn đau trong lúc vô tình đã chuyển biến tốt.
Không cần Diêu Thiến Văn hỗ trợ, tôi đã có thể nhanh chóng tự di chuyển được.
“Vừa rồi tại sao anh lại vì tôi ...” Diêu Thiến Văn đột nhiên lên tiếng, giờ phút này, tôi có thể nhìn thấy lối ra ở cuối khu rừng trước mặt, nơi có những ngôi nhà thưa thớt, đường đất mòn, dường như đây chính là ngôi làng mà cô ta đã nói đến.
"Cô nói gì?". Tôi không dừng bước lại, hỏi.
"Không có gì, dù sao thì cũng cảm ơn chú đã cứu tôi."
"Lương tâm đột nhiên trỗi dậy hả? Cảm ơn tôi? Thật là hiếm thấy. Nhưng hình như đây không phải lần đầu tiên tôi cứu cô đâu."
"Đó là lý do tại sao tôi nói cảm ơn chú, chú là một người tốt..."
"Cũng không tốt vậy đâu, nếu như cô không biết Đỗ U Lan sống ở đâu, có lẽ tôi đã chạy trốn mất rồi."
Cứu cô ta, quả nhiên là vì Đỗ U Lan.
Nếu như cô ta thực sự không biết, thì đó lại là một câu chuyện khác.
"Nhưng mà chú vẫn là người tốt, những gì tôi đã nói trước đây sẽ không thay đổi, sau khi tới đây rồi, tiếp theo tôi phải đi thật thôi! Sau này chú thế nào không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi."
Trong khi đi ngang qua khu rừng, đây là lần thứ mấy Diêu Thiến Văn nói điều này với tôi, hình như có chút mơ hồ.
Nhưng tóm lại đó không phải là lần đầu tiên.
"Tôi biết. Nhưng ngôi làng kia trông hơi lạ." Tôi dừng lại, nghỉ ngơi một lúc, từ khoảng cách này nhìn ngôi làng trước mắt.
Ngôi làng đó, tôi luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhưng cụ thể là chỗ nào, tại sao lại kỳ lạ, thì trong chốc lát tôi không thể nói ra được.
Chỉ cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Khi bước vào làng, đi giữa những ngôi nhà, tôi chợt biết rằng thứ mình để ý rốt cuộc là thứ gì.
Chính là hơi người.
Ngôi làng quá yên tĩnh.
Giờ này có lẽ cũng đã đến giờ cơm tối, nhưng khi đi dạo trong thôn này, tôi hoàn toàn không ngửi thấy mùi cơm chín.
Xung quanh yên lặng, tất cả những gì có thể nghe thấy được hình như chỉ có tiếng bước chân của ba người chúng tôi.
Thỉnh thoảng một cơn gió thổi qua, vang lên xào xạc, như thể mọi thứ xung quanh đều là những tác phẩm điêu khắc bằng cát đã bị phơi khô, sẽ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào, không tìm thấy dấu vết.
“Không có ai trong làng này?” Tôi hỏi.
Diêu Thiến Văn không trả lời tôi, bước đi cũng rất chậm, với một đôi mắt luôn cảnh giác nhìn xung quanh.
"Tôi đang nói chuyện với cô đấy."
Mãi cho đến khi tôi mở miệng hỏi lại, cô ta mới chợt phản ứng lại, hơi thở có chút gấp gáp, khi quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt mờ mịt, nói: "Hử? hả ... Có người, ủa sao không có ai vậy. Khi tôi đi, vẫn còn có người mà."
"Nhưng bây giờ, nơi này dường như giống như đã chết vậy."
Tôi cảm thấy mình không có gì sai với hình dung này.
Bàn tay nhỏ bé của Lan Lan kéo lấy ống tay áo tôi, đột nhiên thấp giọng lẩm bẩm nói: "Anh ơi, em hơi hãi..."
“Chết tiệt, cô sợ sao? Vậy chẳng phải hù chết tôi rồi!” Diêu Thiến Văn xoa xoa bả vai, nhíu mày rất sâu lại, nói: “Nhưng thật sự rất kỳ lạ, tại sao đột nhiên không có chút động tĩnh gì thế này, bình thường không phải như vậy."
"Bình thường thì ở đây rất náo nhiệt sao?"
Câu hỏi của tôi, vừa vặn khi đi ngang qua một cái sân, bên trong kia xác thực đã từng tồn tại dấu vết của người từng sống, một cái giếng nằm gần cổng, bên cạnh có một thùng nước vẫn còn một nửa, nước còn rất trong. Rõ ràng là nó vừa được sử dụng cách đây không lâu.
"Nói náo nhiệt thì không phải, nhưng cũng không đến nỗi lâu như vậy một người cũng không thấy? Này?"
Diêu Thiến Văn cũng dừng lại.
Nhìn chằm chằm vào vị trí trước cánh cổng, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ta, nơi này có kiến trúc rất kỳ quái, có lẽ liên quan đến khí hậu cùng độ ẩm nơi đây, khoảng cách giữa nhà và mặt đất chênh lệch rất lớn. Ngôi nhà được xây trêи nền cao khoảng nửa người tính từ mặt sân, giữa mặt đất cùng khoảng sân còn có không gian phía dưới nữa.
Mà dưới ngôi nhà trước mặt, trong khoảng trống giữa sân và mặt đất, có một người đang nằm sấp, nửa người đang chui vào, hình như đang nhìn gì đó, cũng giống đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Cô biết người kia?” Tôi hỏi.
Diêu Thiến Văn nhìn quanh, xác định vị trí của ngôi nhà, nói: "Nơi đây, tôi quả thật có biết..."
Nói đến đây, Diêu Thiến Văn chuẩn bị đi vào sân.
“Cô định làm gì?” Tôi kéo cô ta lại.
"Chào hỏi, tôi muốn hỏi một chút xem những người trong ngôi làng này đã đi đâu?"
"Cô không phát hiện người kia nằm im đã quá lâu rồi sao?"
"Đang tìm kiếm thứ gì đó à?"
“Nhìn một chút nữa, cô sẽ hiểu thôi.” Tôi không buông ra, Diêu Thiến Văn cũng không có tiếp tục bước về trước. Thời gian từng giây từng phút dần trôi qua, bước chân của cô ta cũng dần dần thu lại về hướng tôi.
Khi cô quay mặt lại, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ: "Qua... Đã qua mười phút, anh ta, anh ta không phải đã chết rồi chứ?"
"Tôi cũng không rõ, nhưng tóm lại tốt nhất đừng đến đó."
Tôi kéo Diêu Thiến Văn về, yêu cầu cô ta tiếp tục dẫn đường. Mà đoạn đường này, tôi bắt đầu quan sát xung quanh càng cẩn thận hơn, dần dần tôi phát hiện ra, không phải không có ai ở trong ngôi làng này, mà là những người mà tôi nhìn thấy đều duy trì lặng lẽ một động tác, bất động, giống như một hình nộm.
Diêu Thiến Văn đưa tôi đến chỗ ở của Đỗ U Lan, cũng giống như những gia đình khác trong làng này, có lẽ chỉ là sân rộng hơn một chút thôi, phòng cũng nhiều hơn một chút.
Ở đây cũng vô cùng yên tĩnh.
Ba người chúng tôi bước vào sân, đền gần sát ngôi nhà, khứu giác nhạy bén của tôi dần dần bị kϊƈɦ thích bởi những mùi kỳ lạ.
Thực ra mùi rất nhạt, lơ lửng trong không khí, không cách nào bỏ qua được.
Đó là mùi gì nhỉ?
Tôi cẩn thận nhớ lại, chắc chắn trong này có mùi hôi thối, hoàn toàn chắc chắn. Nhưng mùi rất phức tạp, tuyệt đối không phải chỉ có mùi hôi thối đơn thuần, còn có mùi gì đó phức tạp hơn trong đó nữa.
Mà nơi tỏa ra mùi kia, có vẻ ở sân sau.
Tôi định đi vào, nhưng Lan Lan đã nắm chặt lấy tay áo của tôi. Mặc dù nơi đang đi vào chính là nơi cô ta từng ở, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cô ta có vẻ khẩn trương hơn tôi. Tôi không biết liệu cô ta có bị kϊƈɦ thích trí nhớ bởi những cảnh tưởng ở đây hay không, rồi từ đó giải độc trùng trong cơ thể tôi.
"Anh ơi, em không thích nơi này, khi nào thì chúng ta rời khỏi đây?"
Từ những lời nói ngây thơ của cô ta, tôi nghe được cơ hội mong manh.
"Lan Lan đừng sợ, để anh đi tìm ít đồ, sau khi tìm được thì chúng ta rời đi."
"Vậy thì tôi có thể đợi bên ngoài với dì kia không, tôi không muốn đi ra sau..."
Tôi chợt nhận ra rằng, điều cô ta để ý là phía sân sau, cô ta không muốn đi. Như vậy, chẳng lẽ có điều gì ẩn giấu nơi đó? Mà trong tiềm thức của cô ta, có phải tình cờ nhớ lại nơi này?
Vì vậy, tôi ngồi xổm xuống, nhìn vào đôi mắt có chút sợ hãi của Lan Lan, nói: "Bây giờ anh có một vấn đề muốn hỏi em, nếu như Lan Lan trả lời đúng, anh cũng không đi ra sau nữa, được không?"
“Không được đâu, Lan Lan nhất định sẽ không trả lời được đâu...". Cô ta rất thông minh, ánh mắt có chút kháng cự nhìn tôi.
Cô ta có thể cảm nhận được sự bức bách đến từ tôi.
"Ngoan nào, câu hỏi rất đơn giản. Lan Lan là một đứa trẻ rất thông minh, chắc chắn có thể trả lời đúng thôi. Trêи người anh trai có một loại độc, có thể khiến cơ thể anh rất khó chịu, đau muốn chết, nhưng nó cũng điều khiển anh, thỉnh thoảng làm anh quên mất mình là ai. Loại cảm giác hay quên này ngày càng trở nên khó khống chế theo thời gian ... Lan Lan có cách nào giúp anh giải quyết vấn đề này không? "
Cô ta mờ mịt lắc đầu, nói: "Em thật sự không biết, anh à, Lan Lan sao có thể biết nhiều như vậy..."
"Này, nếu cô ta thực sự bị mất trí nhớ, thì đứa trẻ ở tuổi này nên thích những thứ như đồ chơi gì đó, hay trò chơi ... Chú muốn cô ta nhớ lại rồi nghĩ cách giải độc cho chú sao, chú cũng không có năng lực gì nha." Diêu Thiến Văn đặt tay lên vai tôi, nói: "Trước hết chú phải xem cô gái nhỏ này có hứng thú với chuyện gì đã, dù sao chuyện này cũng không gấp được đâu, cứ thả lỏng đi."
“Tôi rất thoải mái mà." Tôi kéo tay Diêu Thiến Văn ra, đứng dậy, nghi ngờ quay đầu nhìn cô ta, hỏi: “Ngược lại là cô, sao cô còn ở đây?
"Anh có ý gì vậy, qua cầu rút ván hả? Tôi vừa mang anh đến chỗ này, anh đã muốn đuổi tôi đi?"
Lời này có ý gì.
Tôi đuổi cô ta đi?
Nếu tôi nhớ không nhầm thì trước đây cô ta kêu gào muốn rời đi, hình như là chính cô ta mới đúng?
Sao lạ vậy, không lẽ tôi cũng bị mất trí nhớ?
Tôi buồn bực nhìn cô ta, nhìn hồi lâu, Diêu Thiến Văn bất mãn liếc mắt một cái, chỉ ra bên ngoài sân, nói: “Đương nhiên bởi vì bên ngoài đang nguy hiểm bên đó, nơi này thật kỳ quái. Tôi không dám đi một mình. Dù sao bây giờ cô ta cũng đang ngốc, không giống như có thể sẽ khôi phục ký ức ngay được, thôi thì trước hết tôi cứ ở cùng chú vài phút đã."
“Có gì ở sân sau?” Tôi trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính, nếu tạm thời hiện tại cô ta không rời đi.
"Tôi đâu biết, tôi chỉ là một cô giúp việc nhỏ ... Tuy nhiên, có những loại cổ trùng rất thú vị, chai chai lọ lọ nhiều lắm. Ồ đúng rồi, còn có một căn phòng bí mật nữa, có thể chú sẽ cảm thấy hứng thú đấy. Nhưng mà căn phòng đó phải là Đỗ U Lan đích thân mở nó, người bình thường như tôi không thể vào được. "
"Đi xem một chút."
Vì vậy, ba người chúng tôi bước vào sân sau.
Những căn phòng ở nơi này đều là kho hàng Đỗ U Lan, quả nhiên có rất nhiều chai lọ, tôi cũng không mở ra làm gì, chỉ nghe được âm thanh vang lên trong vỏ chai đó, cơ bản bên trong đều là thứ còn sống. Cũng không biết có phải là hiệu ứng tâm lý của tôi hay không, nhưng phần lớn trong cách lọ dù chỉ đến gần, thậm chí không cần mở ra, cũng mang lại cho người ta một cảm giác lạnh lẽo không thể giải thích được.
Lối vào căn phòng bí mật mà Diêu Thiến Văn nói nằm dưới một tấm sắt giữa căn phòng thứ ba.
Di chuyển tấm sắt đi, có thể thấy một cánh cửa kéo hình tròn có tay cầm ở đó, nhưng không có cách nào để mở nó ra được cả.
Dùng sức một lúc lâu, tôi mới đưa mắt nhìn sang Diêu Thiến Văn, nói: "Cô có biết Đỗ U Lan mở cái này thế nào không?"
Diêu Thiến Văn chỉ vào chính giữa cánh cửa tròn, nơi có một đường viền giống như hình một bàn tay, nói: "Tôi không biết, rốt cuộc thứ này dựa vào chỉ tay, hay phép thuật gì đó... Dù sao thì cô ta chỉ cần đặt tay lên đã có thể mở cửa rồi. Nếu không chú để cô ta mở thử xem? Nhưng bây giờ cô ta đã thu nhỏ thành thân hình của một loli rồi, tay cũng nhỏ đi, không được cũng đừng trách tôi nha."
Tôi đem tay mình để lên, dường như không có cảm giác gì đặc biệt.
“Lan Lan, thử xem, đặt tay lên chõ hình bàn tay to này.” Tôi nhẹ nhàng nói.
Nhưng Lan Lan có chút khẩn trương hỏi: "Có đau không?"
"Không đâu."
“Vâng..." Cô bé nửa tin nửa ngờ đặt tay lên cánh cửa, vừa chạm vào, tôi lập tức nghe thấy tiếng bánh răng quay, ngay sau đó, cánh cửa mở ra.
Tôi lo lắng chỉ xảy ra trong nháy mắt, cho nên khi cửa vừa mở thoáng ra, tôi lập tức cầm tay nắm của nhấc lên!
Cánh cửa tròn bị tôi kéo lên, mùi đất bụi trộn lẫn với mùi lạ mà lúc nãy tôi có thể ngửi thấy, qua khe cửa, mạnh bạo xộc ngay vào mũi tôi.