Hảo Đa Vũ Ở Thế Giới Không Có Em

Chương 12


Buổi livestream kia dường như đã để người đại diện nếm được ngon ngọt, thì ra có hai người giống nhau như đúc cũng không nhất định sẽ gặp phiền phức.

Người đại diện đem một số công việc nhỏ vụn vặt giao cho Tiểu Vũ làm, trước kia bởi vì Lưu Vũ bận bịu không thể nhận thêm thương vụ, hiện tại có một bản sao, giải quyết được không ít vấn đề.

Mới đầu chuyện này còn giấu giấu diếm diếm, nhưng sau khi thử mấy lần hoàn toàn đều không bị lộ, người đại diện xử sự cũng lớn mật hơn.

Lưu Vũ không thể nào phản kháng nổi hành động của công ty, điều duy nhất cậu có thể làm chính là đem bản thân đi làm việc suốt ngày đêm không nghỉ.

Bởi vì người đại diện nói cậu kham không hết việc nên mới tìm Tiểu Vũ thay thế, vậy chỉ cần cậu kham được hết thì người đại diện sẽ không tìm đến cậu ta nữa.

Người trợ lý luôn đi theo Lưu Vũ thật sự không đành lòng nhìn cậu tự chèn ép bản thân đến nỗi không có thời gian ăn cơm nghỉ ngơi như vậy.

Nhưng cô bất quá cũng chỉ là một trợ lý sinh hoạt, không thể can thiệp được vào chuyện gì.

Có lẽ cậy mình còn trẻ, Lưu Vũ miễn cưỡng tiếp tục chống đỡ.


Cậu rong ruổi khắp các con đường, từ thành phố này đến thành phố khác, từ dưới đất đến khi trên trời, từ sân bay trực tiếp đuổi tới phòng tập luyện, cậu dường như không trở về kí túc xá, cậu cũng không biết mình cố chấp vì cái gì, có lẽ cũng chỉ là vì lòng tự trọng đáng thương của cậu mà thôi.
Người đại diện tự mình đến khuyên Lưu Vũ: "Tiểu Vũ a, cậu hiểu lầm ý tôi rồi.

Cậu ráng chống đỡ như vậy, tôi thật sự sợ thân thể cậu sẽ chịu không nổi."
"Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình làm.

Nếu như anh thật sự đau lòng cho tôi thì đã không nhận những công việc tôi không làm được."
Người đại diện thở dài, nói:" Đây đối với cậu là công việc, đối với tôi cũng là miếng cơm a, ai mà không muốn tạo ra một nghệ sĩ bạo hồng? Tình hình cái nhóm này ra sao cậu cũng biết rồi đấy, mấy năm này có được mấy nhóm đại bạo? Chẳng lẽ muốn trông cậy vào nhóm bạo, C vị như cậu được nhờ sao? Hạn định thời gian nhóm chỉ có hai năm, thời gian hai năm này, cậu không vượt lên thì chỉ có thể nhường đường cho người khác.

Tiểu Vũ, bát cơm này tôi ăn nhiều hơn cậu mấy năm, hiện tại có một người như vậy để lợi dụng, vì cái gì không thể dùng?"
" Nhưng đó không phải là tôi?" Lưu Vũ có vẻ hơi kích động.

"Cái này quan trọng sao? Huống hồ cậu ta chỉ đang thay cậu nhận vài cái thương vụ tầm thường mà thôi.

Thương vụ nhỏ không có tiếng tăm gì, liền để cậu ta đi, cậu đúng lúc có thời gian nghỉ ngơi, cái này có gì không tốt? Nếu nhận được thương vụ lớn, cậu không nói tôi cũng nhất định đưa cho cậu, cậu ta muốn cũng không được, đúng không?"
Lưu Vũ nhìn người đại diện, trong mắt lại có chút đau khổ, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì.


Cậu không cách nào nói ra sự lo lắng cùng sợ hãi của mình, Tiểu Vũ giống như đang đi con đường của cậu năm đó, chỉ có thể đi một vài chương trình nhỏ, làm một khách mời chỉ xuất hiện vài phút, chụp bìa tạp chí có lẽ cũng không bán được bao nhiêu bản.

Nhưng dù vậy, cậu ta rõ ràng là làm càng ngày càng tốt.

Không lâu trước đây, cậu ta còn khẩn trương đến mức muốn trốn ra sau Santa, hiện tại đã có thể tự tin giao tiếp với đối tác.

Thật giống như bất cứ lúc nào cậu ta cũng sẽ đuổi kịp cậu, vượt qua cậu.

Người đại diện nói: "Cậu ta chẳng qua là thế thân của cậu, giống như quay phim cần dùng thế thân vậy, không có gì phải làm ầm ĩ cả, chưa từng có thế thân nào có thể siêu việt hơn chính chủ."
Lưu Vũ ngoại trừ cười khổ cũng không còn lời nào để nói.
Cậu đến cùng cũng chỉ là một con người bình thường, cậu cũng chỉ có 24 giờ, dù không ăn không ngủ, cậu cũng chỉ có 24 giờ, dù cố gắng đến đâu, cũng sẽ là được cái này mất cái kia.
Khi ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, cậu đã gặp được một tiền bối, một nhân vật cấp bậc thần vũ về múa truyền thống.

Chương trình muốn hai người hợp tác biểu diễn một đoạn ngắn, kinh hỉ quét tới một thân mỏi mệt, Lưu Vũ vội vàng đi kéo duỗi làm nóng người.
Đại thần dường như đối với Lưu Vũ cũng có chút chú ý, cùng cậu nói không ít chuyện phiếm về giới giải trí, còn nói rất xem trọng Lưu Vũ, Lưu Vũ cười ngại ngùng, thậm chí nghĩ đến đợi chút nữa nhất định sẽ cùng tiền bối chụp kiểu ảnh.


Hợp tác cũng coi như thuận lợi, người ngoài nghề nhìn thì kinh hô liên tục, nhưng chỉ Lưu Vũ mới biết, mấy cái động tác này đối với cậu có bao nhiêu phần miễn cưỡng.

Từ khi xuất đạo đến nay, đủ loại công việc khiến cậu không có thời gian luyện tập những động tác cơ bản, huống chi trong khoảng thời gian này, ăn cơm đi ngủ còn là thứ xa xỉ đối với cậu, chứ đừng nói đến chuyện mỗi ngày luyện ép chân hạ eo.

Vị tiền bối dường như nhìn ra nỗi mất mát của Lưu Vũ, vỗ lưng của cậu nói: "Không có việc gì, chàng trai trẻ, luyện một chút liền có thể như cũ."
Được tiền bối an ủi, Lưu Vũ ngược lại càng khó chịu hơn, cúi đầu nói: "Để tiền bối chê cười rồi."
"Làm sao có thể, cậu rất lợi hại, mặc dù so với lần trước có hơi thụt lùi một chút."
"Lần trước?" Lưu Vũ kinh ngạc hỏi một câu.

"Đúng a, lần trước thật là kinh diễm mà, kinh diễm đến mức tôi tiếc cậu xuất đạo vào cái nhóm đó làm cái gì."
Lưu Vũ mơ mơ hồ hồ tạm biệt tiền bối, cậu thậm chí quên luôn việc muốn chụp ảnh chung.

Cậu muốn đi chất vấn người đại diện, đây chính là "việc râu ria không quan trọng sẽ để thế thân làm" trong miệng anh ta sao?
Thế nhưng Lưu Vũ cuối cùng cũng không hỏi gì.

Cậu tìm video múa của Tiểu Vũ, hiểu được vì sao lại gọi Tiểu Vũ đi, bởi vì xét về múa truyền thống, Lưu Vũ đã kém xa cậu ta mất rồi.
Trợ lý nhìn trán Lưu Vũ ướt đẫm mồ hôi, lo lắng đưa khăn tay, Lưu Vũ không có nhận, chỉ là càng không ngừng liếc nhìn những video kia, trợ lý an ủi cậu nói: "Cậu đừng để ý, cậu ta mỗi ngày đều có thời gian luyện tập, còn cậu vừa phải chụp quảng cáo, vừa phải quay chương trình, nên như vậy là rất bình thường."
Lưu Vũ gấp điện thoại di động, sít sao đặt ở phần bụng.

Có thể là vẫn luôn bữa ăn bữa không, dạ dày bị làm cho hỏng rồi, thời điểm này không ngừng quặn lên đau nhói, Lưu Vũ cau mày không lên tiếng.


Có thể cậu thực sự quá mệt mỏi rồi, vậy mà ngủ thiếp đi.

Trợ lý chỉ có thể bảo lái xe chạy chậm một chút, ổn định một chút, để cậu nghỉ ngơi nhiều hơn một lát.

Nhưng dù là chậm hơn nữa thì cũng sẽ phải đến nơi, trợ lý không thể không sớm đánh thức Lưu Vũ, chừa cho cậu một chút thời gian tỉnh táo tinh thần.

Vừa xuống xe thì chính là camera, Lưu Vũ sớm đã quen với những thứ này, thản nhiên đi vào phòng tập.

Thời điểm Lưu Vũ đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc các đồng đội đang thực hiện vũ đạo, liền được chứng kiến một khung cảnh hoàn mỹ lại hài hòa, động tác uyển chuyển, kĩ thuật chính xác, những bước nhảy tuyệt vời, còn có sự hợp tác ăn ý của hai người kia, Lưu Vũ nghĩ, giống như vốn dĩ người đứng ở nơi đó phải là cậu ta...!
Khi kết thúc màn vũ đạo, Tiểu Cửu lôi kéo Tiểu Vũ nói muốn chỉnh cho cậu ta mấy chỗ hát lệch tông, những người còn lại cũng vây quanh chỗ máy quay xem lại video, dường như không có người nào chú ý tới Lưu Vũ đang đứng ở cửa.

Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm màn hình nói: "Tiểu Vũ cậu thật đúng là một thiên tài a, cậu mới luyện mấy lần mà đã có thể nhảy được như thế này!"
Tiểu Vũ rất vui vẻ cười: "Thật sao? Tôi không giỏi mấy chuyện khác, chỉ có nhảy là từ nhỏ đã rất tốt."
Lưu Vũ không nói không rằng, cứ như vậy một mực quan sát, nhìn đến xuất thần.

Không biết qua bao lâu, trợ lý lên tiếng nhắc nhở, mọi người mới phát hiện Lưu Vũ đã đến, mọi người cũng không có ý thức được đều gì, vẫn là thật vui vẻ chào hỏi.
Lưu Vũ hoảng hốt một chút, mắt quét qua gương mặt các đồng đội một cái, cuối cùng nhìn thấy Santa, cậu đi về phía anh nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu ta lại ở đây?".

Bình Luận (0)
Comment