Hảo Đa Vũ Ở Thế Giới Không Có Em

Chương 17


Thời điểm Santa trở về thì thấy Tiểu Vũ đang ở trong phòng đắp mặt nạ.

Cậu ta thấy Santa trở về liền vui vẻ chạy đi rửa mặt.

"Sao tự dưng lại đắp mặt nạ?"
"Người đại diện cho, nói là để bảo dưỡng da một chút."
Tâm Santa cũng theo sắc mặt anh mà trầm xuống, anh nhìn Tiểu Vũ nói:" Người đại diện lại muốn cậu làm gì?"
"Có một cái đại ngôn, người đại diện nói để tôi đi."
"Tại sao?"
Tiểu Vũ lắc đầu nói:" Không biết, anh ta nói mọi người đang chuẩn bị cho chuyến lưu diễn, sợ Lưu Vũ không chịu đựng nổi."
Santa thở dài, ngồi ở mép giường, bất đắc dĩ nhìn người thiếu niên trước mặt nói:" Tiểu Vũ, tôi có thể thảo luận với cậu một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Đừng đoạt công việc của Lưu Vũ, có được hay không?"
Khuôn mặt vẫn còn tươi cười như gió xuân của cậu thiếu niên trong nháy mắt cứng đờ, cậu ta nhìn Santa, vẻ mặt không tin nổi:" Tôi...!đoạt..."
Santa vội vàng kéo tay cậu ta, cầm chặt nói:" Có lẽ tôi biểu đạt không đúng? Nếu như tổn thương đến cậu, tôi xin lỗi, tôi chỉ là không hi vọng cậu lại làm những chuyện này nữa, cậu hiểu chứ?"
Tiểu Vũ cảm thấy có chút ủy khuất, cậu ta mím chặt môi nhìn Santa, một hồi lâu mới nói:" Tôi không có đoạt, là bởi vì bọn họ nói Lưu Vũ không có thời gian..."

"Tiểu Vũ, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi nói sai rồi, tôi chỉ là hi vọng cậu từ chối mấy việc này, bởi vì cái này vốn không phải việc của cậu."
"Tôi..."
"Lưu Vũ không dễ dàng gì mới đi được đến ngày hôm nay, mà những thứ này vốn thuộc về em ấy, chúng ta đừng xen vào, có được hay không?"
Có lẽ do Santa một mực bảo vệ Lưu Vũ, Tiểu Vũ trong lòng không khỏi ghen ty, cậu ta quay đầu không nhìn Santa, trầm thấp nói:" Tôi không có..."
"Giận sao?" Santa kéo tay Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ quay đầu, nhưng cũng không nhìn Santa:" Tôi cũng không thích điều này, tôi cũng không muốn luôn sống dưới bóng của Lưu Vũ, không muốn làm thế thân của Lưu Vũ.

Thế nhưng tôi lại sợ không làm vậy sẽ bị Tô Kiệt mang đi." Cậu ta đuôi mắt hồng hồng, không dám nhìn Santa, nhưng cũng lấy hết dũng khí mà nói:" Tôi không muốn đi, tôi muốn ở cùng với anh."
Santa cười nhìn cậu ta, anh biết tâm ý của Tiểu Vũ, Santa đưa tay véo véo mặt cậu ta nói:" Cậu là cậu, Lưu Vũ là Lưu Vũ, Lưu Vũ có cuộc đời của riêng em ấy, cậu có tương lai của riêng cậu."
"Tôi không có!" Tiểu Vũ rốt cuộc nhìn vào mắt Santa nói:" Tôi không có tương lai, chỉ cần tôi còn mang gương mặt này, tôi liền vĩnh viễn không thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời.

Thế nhưng tôi muốn ở bên cạnh anh, dù là tôi chỉ có thể vĩnh viễn trốn trong nhà, đi ra ngoài phải quấn như xác ướp, tôi đều nguyện ý."
Santa mỉm cười, anh đột nhiên đứng dậy, xoa xoa mái tóc cậu nhóc trước mặt, ôn nhu nói:" Tôi đưa cậu về Nhật Bản được không?"
Tiểu Vũ không hiểu, chỉ ngửa đầu nhìn Santa.

Santa nói tiếp:" Nhà tôi có mở một dance studio riêng, cậu cũng có thể múa ở đó.

Người nhà tôi đều rất tốt, bọn họ sẽ chăm sóc cậu.

Mặc dù ở Nhật không thể nói hoàn toàn sẽ không có người nhận ra cậu, nhưng khẳng định so với nơi này ổn hơn nhiều.

Cậu đi đến Nhật Bản đi, tôi muốn cậu có thể được tự do dưới ánh mặt trời, tôi muốn cậu làm chính cậu."
Tiểu Vũ có chút không dám tin:" Vậy, vậy...!tôi...tôi đến nhà anh, không phải có chút kì quái sao?"
"Sao mà kì quái?" Santa nín cười cố ý bắt nạt Tiểu Vũ:" Người nhà tôi đều rất dễ gần."
"Vậy, vậy tôi...!tôi tính là gì a..." Giọng Tiểu Vũ càng ngày càng nhỏ, cậu ta có chút chờ mong, nhưng cũng sợ điều Santa sắp nói làm bản thân không vui.
"Ừmmmm..." Santa cố ý trì hoãn một hồi mới nói:" Dù sao tôi đã nói với em gái rằng, bạn trai nhỏ của tôi muốn tới, nếu như cậu không đồng ý, tôi có thể đổi cách gọi khác."
Tiểu Vũ vui vẻ nhảy lên mấy cái, lại nhào vào lồng ngực Santa, Santa vội vàng đẩy cậu ta ra:" Đừng đừng, người tôi toàn mồ hôi."
"Mặc kệ!" Cậu thiếu niên càng ôm chặt hơn một chút:" Tôi thích như vậy!"

Santa không lay chuyển được Tiểu Vũ, vì vậy vươn tay vỗ nhè nhẹ lưng cậu ta, ôn nhu nói: "Cậu đi trước, tôi sẽ bảo mọi người đưa cậu đi học ngoại ngữ.

Cậu không cần nói với người khác cậu là Tiểu Vũ, cậu có thể trở lại làm Lưu Vũ, làm hết thảy những điều cậu muốn làm, sau đó, đợi tôi về."
Tiểu Vũ gật gật đầu, lại nhỏ giọng nói: "Có thể chờ đến sinh nhật anh mới đi được không?"
"Chẳng lẽ chuẩn bị cho tôi điều bất ngờ gì rồi sao?"
Tiểu Vũ không trả lời, cậu ta chỉ ôm Santa lắc lắc, cậu ta biết Santa sẽ đồng ý.

Đến lần thứ hai Lưu Vũ ngất xỉu ở hậu trường được đưa vào bệnh viện, thậm chí lên cả hotsearch, Tô Kiệt mới ý thức được mình không phải là đang giúp cậu, mà chính là đang ép cậu.

Nếu còn tiếp tục hồ đồ như vậy, chỉ sợ Lưu Vũ bức tử bản thân mất.

Nhìn đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, Tô Kiệt cảm thấy hối hận cũng không kịp.

Lúc Lưu Vũ tỉnh lại nhìn thấy Tô Kiệt đang lo lắng cho mình, rõ ràng trong lòng còn tràn đầy oán trách Tô Kiệt, lúc này đã giảm đi ít nhiều, nhưng vẫn cố chấp quay đầu đi không nhìn Tô Kiệt, Tô Kiệt đành phải xin tha lỗi: " Được, là anh sai, anh giải thích với em, có được hay không?"
"Anh không sai, anh cũng là muốn tốt cho em." Lưu Vũ cố ý chọc giận Tô Kiệt: " Là em không đáp ứng được kỳ vọng, nhảy một bài mà còn để xỉu."
"Đừng giận nữa, anh thực sự biết sai rồi." Tô Kiệt khẽ lay lay cậu, "Tha thứ cho anh lần này được không? Anh cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau, em là em trai bảo bối của anh, nể tình anh đã thay tã đút sữa cho em mà tha thứ cho anh lần này đi."
"Cái gì?" Lưu Vũ thật sự nhịn không nổi mà bật cười: "Anh khi đó đã biết thay tã rồi sao?"
"Sao mà không biết! Em không tin thì hỏi thử mẹ em xem!" Tô Kiệt thấy em trai chịu nói chuyện, vội vàng hùa theo, " Trước đây anh có chút bị lợi ích mê hoặc, anh luôn nghĩ, em khổ như vậy, nếu không bạo sẽ không phải càng khổ hơn sao.

Nhưng mà hiện tại anh đã nghĩ thông, nổi tiếng hay không không quan trọng, Tiểu Vũ hạnh phúc là quan trọng nhất."

"Anh đừng dỗ em."
"Thật, anh cùng Long tổng cũng đã bàn bạc, về sau tuyệt đối sẽ không để thằng nhóc kia thay em nhận việc gì nữa."
Lưu Vũ nhìn về phía Tô Kiệt, còn có chút không thể tin được, thấy Tô Kiệt liên tục cam đoan hận không thể lập lời thề thì mới tin anh.

Thế nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: "Còn cậu ta? Giải quyết thế nào?"
"Em yên tâm, anh đã nói chuyện với Santa, cậu ta sẽ xử lý tốt."
Vừa nghe đến hai chữ "Santa", Lưu Vũ rất kinh ngạc, cậu thậm chí trực tiếp ngồi dậy, hỏi: "Ý anh là sao? Chuyện này thì liên quan gì đến Santa?"
"Hai người đó không phải một đôi sao, tên nhóc kia không cha không mẹ, vừa hay Santa có thể quan tâm đến cậu ta."
Lời nói của Tô Kiệt giống như trực tiếp giáng cho Lưu Vũ một nhát búa, cậu nhất thời cảm thấy choáng váng "Cái..

cái gì một đôi? Một đôi cái gì?"
____________________________________________________
Có bạn hỏi về tình cảm của Santa2 này, tôi cũng không rõ nữa.

Trong 4 nhân vật Lưu Vũ, Tiểu Vũ, Santa1, Santa2 thì chỉ có mỗi Santa2 là tác giả không miêu tả về nội tâm, chỉ được thể hiện qua hành động và lời nói, tôi không nắm bắt được nhân vật này..

Bình Luận (0)
Comment