Tiêu Dao Tử cầm Tử Kim Hồ Lô không ngừng uống rượu ngon trong Tử Kim Hồ Lô, cả người tràn ngập hào quang nhàn nhạt, phát sáng giống như kim nhân, thứ xuất hiện trong dị không gian không phải chân thân mà là một đạo ý chí.
Đức Trạch thượng tiên và Tiêu Dao Tử, còn có chân thân của Bích Thần Nguyên Quân đang thưởng hoa ở bách hoa viên, dưới tiếng cười nói vui vẻ, đối với những tranh đấu gay gắt bên ngoài bách hoa viên, toàn bộ ngậm miệng không nói chuyện.
Diệp Vô Diện vén mái tóc dài đen nhánh lên, dùng một cây trâm ngọc búi lên, mặc cẩm y tơ lụa trắng không tỳ vết, giống như một quý công tử tiêu sái không kiềm chế được.
Đứng ở sau lưng Tiêu Dao Tử nửa bước, thấp giọng mở miệng nói: “Nguyên Linh Lạc Ấn hồi phục, ý chí và nguyên linh tượng hợp, ngưng tụ ra một đầu Thanh Long chi linh, cho dù là nhìn từ đâu cũng không nhìn ra được có chỗ nào không đúng.”
“Hiện giờ đủ loại thăm dò đều thất bại.”
“Nếu Đức Trạch thượng tiên bị dị tộc ngụy trang, vậy linh căn trong thiên địa Đức Trạch Tiên Vực cũng không có khả năng tán thành, sau đó, Tứ Tượng Bảo Châu do Đức Trạch thượng tiên chấp chưởng cũng không thể tùy ý bị người ngoài khống chế, nếu người ngoài xóa Nguyên Linh Lạc Ấn ở trong đó đi, giờ phút này Nguyên Linh hồi phục hiển hóa, khí tức kia chắc chắn sẽ bại lộ.”
“Bây giờ tiền bối giao khí tức cho vãn bối đã lặp đi lặp lại nghiệm chứng nhiều lần, hai thứ hoàn mỹ hợp chung lại một chỗ, không có xuất hiện vấn đề gì.”
Một đời này Diệp Vô Diện là Vô Tướng Vương, 《 Thiên Biến Vô Tướng Kinh》đã xuất thần nhập hóa, rất mẫn cảm đối với khí tức, đây cũng là giá trị của Diệp Vô Diện.
Diệp Vô Diện cũng hiểu được, bây giờ nhìn như bị coi trọng nhưng thật ra đều là giả dối.
Tin rằng giờ phút này không chỉ có một hắn là người nghiệm chứng, ý chí của tiền bối Tiêu Dao Tử trước mặt cũng không biết đã phân ra bao nhiêu, một người xứng với một vị, tạo đơn độc tiếp kiến cho ngươi, ảo giác vô cùng coi trọng ngươi, biện pháp này tuy rằng cũ kỹ, nhưng không thể không nói là vô cùng thực dụng.
Mặc dù Diệp Vô Diện cũng đoán ra, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may mắn, nếu thật sự chỉ có một mình mình, Thần Ma coi trọng mình như vậy, sao trong lòng có thể không cảm thấy phấn chấn cho được.
Tiêu Dao Tử nhìn chằm chằm vào Thanh Long và hoa sen trắng, rồi bình thản trả lời: “Không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất.”
“Việc thăm dò lão quỷ, bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”
“Lão quỷ này cũng đã nhìn ra, cho nên mới cố ý nổi giận ra tay, chính là muốn bại lộ khí tức của mình ra, hiển hoá ra Nguyên Linh Lạc Ấn bên trong Thanh Long Bảo Châu, để cho chúng ta thấy được, từ đó cho rằng lão quỷ này không có vấn đề gì.”
“Ta thấy hay là tương kế tựu kế, nhân cơ hội mà kiểm chứng một phen, nhưng mà đối với cái này ta không quá ôm hy vọng, lão quỷ này dám làm như vậy thì chắc chắn là đã có chuẩn bị đầy đủ rồi.”
“Ta làm như vậy cũng chỉ là để cho lão quỷ này an tâm thôi.”
Diệp Vô Diện nhíu mày một cái, chuyện này rất phức tạp, nhìn như cách làm của trẻ con, nhưng mục đích chính là để cho đối phương yên tâm với mình, nhưng như thế thì hai bên tuyệt đối lại càng không an tâm hơn, không khỏi chủ động nói: “Chuyện chỉ đơn giản như thế thôi sao?”
Tiêu Dao Tử khẽ lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải.”
“Lão quỷ này gian trá giảo hoạt, bản lĩnh cũng không kém, rất có tư cách để làm mật thám, nhưng cho dù hắn có đáng tiếc, thì năm đó, Đức Trạch tiền bối cũng có ân với ta.”
“Đây vốn dĩ là một chuyện bí mật, năm xưa ta có thể trổ hết tài năng chính là do lúc còn trẻ được Đức Trạch tiền bối giảng dạy ta chín ngày chín đêm.”
“Hơn một năm trước khi gặp lại Đức Trạch tiền bối, ta đặc biệt cảm kích ân dẫn dắt của đối phương, đối phương đối đáp trôi chảy nhưng lại khiến cho ta cảnh giác.”
“Đáng tiếc, hoài nghi này không thể coi như chứng cớ được, sau khi báo cáo thì không thể xuống tay trực tiếp với lão quỷ này, một gã Thần Ma quá quan trọng đối với Nhân tộc, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, khiến cho đông đảo Thần Ma sinh ra ngăn cách, nhất định phải có chứng cứ xác thực mới được.”
“Lần thử thăm dò này chỉ là khúc nhạc dạo đầu mà thôi, ta nhìn ra được thì lão quỷ kia cũng vậy.”
“Vì để trấn an ta, lão quỷ chắc chắn sẽ có chiêu sau.”
“Không phải dạng tấn công quy mô nhỏ như trước mắt này, mà sẽ phát sinh ra chuyện lớn, đủ để dẹp bỏ hoàn toàn nghi ngờ của ta, khiến ta cho rằng lão quỷ là thật.”
Ánh mắt của Tiêu Dao Tử di chuyển, không để ý đến Thanh Long và hoa sen trắng nữa, mà để ý về phía quan quân, cuối cùng, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh.
Diệp Vô Diện dường như là có thể nhìn rõ, mở miệng nói: “Có liên quan đến Đậu Trường Sinh?”
“Là một tia khí tức kia của Thần Ma.”