“Đậu Trường Sinh càng xuất chúng thì đáng giá càng cao, như vậy thì khả năng chứng đạo Thần Ma càng lớn, trong tương lai thì khả năng trả thù cũng càng lớn.”
Sắc mặt của Phượng Cửu khẽ biến đổi, không tin được nói: “Ngươi đang sợ sao?”
"Sợ một phàm nhân?"
Bóng đen cười lạnh nói: "Sao lại không sợ?”
"Hiện giờ hậu bối một tên lại mạnh hơn một tên, không nói đến Trương Thiên Chính, tên Tiêu Dao Tử kia cũng mạnh đến đáng sợ, nếu Đậu Trường Sinh có thể chứng đạo, không cần phải mạnh hơn hai người này, chỉ cần ngang bằng với hai người này, như vậy đối với ta mà nói cũng chính là uy hiếp trí mạng."
"Đừng tưởng rằng mình không làm gì cả, là có thể đứng ngoài cuộc."
“Lần này ngươi tới nơi này là một sai lầm, hiện giờ Đậu Trường Sinh không biết nhưng không có nghĩa là sau này không biết, nếu Đậu Trường Sinh biết mình nuốt máu thịt Phượng Hoàng, mang theo khí tức Thần Ma, đã bị Thần Ma theo dõi, suýt chút nữa còn giết hắn.”
“Lòng dạ Đậu Trường Sinh hẹp hòi như lỗ kim như vậy, làm sao có thể thờ ơ, nhất định sẽ ghi hận, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ngươi để báo thù.”
“Ta và Đậu Trường Sinh đều là Nhân tộc, hắn muốn xuống tay với ta thì còn phải kiêng kỵ, không thể quang minh chính đại, nhưng với ngươi thì lại khác, nếu như lúc này Thiên Ngoại Thiên xảy ra chuyện gì, trực tiếp nhấc lên đại chiến với Phượng Hoàng tộc là được, đây chính là chuyện Đậu Trường Sinh giỏi nhất.”
Sắc mặt của Phượng Hoàng rốt cục cũng biến đổi lớn, mỗi một câu nói của bóng đen kia đều đã đi sâu vào trong lòng Phượng Cửu, vốn chuyện không thèm để ý, giờ nghĩ lại thì không thể không coi trọng được, dù sao chuyện có thể làm cho một vị Thần Ma thà bị vướng vào tội danh cấu kết với dị tộc cũng phải giết người bằng được, có thể tưởng tượng được, Đậu Trường Sinh rất bị kiêng kỵ.
Phượng Cửu bắt đầu coi trọng Đậu Trường Sinh, tuy là ban đầu cũng coi trọng, nhưng lại xem đây không phải là chuyện quá quan trọng, người đứng đầu trên Nhân Bảng của vạn tộc, nhìn thì rất lợi hại nhưng thật ra cũng chỉ như vậy, dù sao tên này cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Một trăm năm qua, không biết trải qua bao nhiêu đời, ở phàm tục bọn họ đã trở thành cường giả một đời, đó là chuyện hiển nhiên, nhưng muốn chứng đạo thì chỉ là hy vọng xa vời, thứ nhất chỉ là chiến lực cũng không đại biểu cho cảnh giới.
Chỉ là tỷ lệ của bọn họ sẽ cao hơn một chút, không có nghĩa là chắc chắn sẽ thành công, người chân chính có thể chứng đạo Thần Ma thật sự quá ít, Phượng Cửu cho rằng Đậu Trường Sinh có cơ hội, nhưng muốn thành công thì rất khó.
Nhưng nếu có một vị Thần Ma coi trọng như thế thì mọi chuyện lại khác đi.
Bóng đen nhìn chăm chú vào biến hóa trên mặt của Phượng Cửu rồi lại nói: “Giết Đậu Trường Sinh, nếu thắng, Phượng Hoàng tộc có thể ngăn chặn được tai họa ngầm, ta cũng giết được một kẻ thù lớn.”
“Cũng không cần phải lo lắng ta có ý muốn hại ngươi, ta là tạo cơ hội cho ngươi, ngươi có thể lựa chọn xem có ra tay hay không?”
“Sau khi Đậu Trường Sinh tới Thiên Ngoại Thiên, mục đích duy nhất là Cửu U Động Thiên, mà Cửu U Động Thiên lại ở Bẩm quốc, nơi này cách biên giới không xa, giết Đậu Trường Sinh xong có thể lập tức đào tẩu, nếu xảy ra chuyện thì cũng sẽ có Thần Ma của Phượng Hoàng tộc tiếp ứng.”
"Chuyện này ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, trước khi Đậu Trường Sinh đi tới Cửu U Động Thiên, thông báo cho ta một tin chính xác là được."
Ánh mắt của bóng đen nhìn về phía khu vực bị phong tỏa, lại mở miệng nói: “Nếu ngươi định giữ lại một mạng cho Tiêu Thiên Hữu, vậy hãy để cho hắn truyền tin là được.”
“Nhưng mà tốt nhất là giết Tiêu Thiên Hữu mới là thích hợp nhất.”
“Cho dù dùng phương pháp khống chế nào thì cũng sẽ có sơ hở, dễ bị cắn ngược.”
“Ta nói thật lòng thật dạ, cung không phải là vì muốn giết Tiêu Thiên Hữu mà khuyên ngươi tiêu hủy chứng cứ.”
Phượng Cửu khẽ lắc đầu chối bỏ lời đề nghị của bóng đen, bình thản mở miệng nói: “Nếu đã vậy thì ngươi nên biết, giữ lại Tiêu Thiên Hữu mới có thể bảo đảm được giao dịch tương lai của chúng ta.”
“Giao dịch, chỉ một lần này thì làm sao mà đủ?”
“Ta còn muốn hợp tác nhiều hơn với ngươi.”
Bẩm quốc, đô thành.
Đậu Trường Sinh cưỡi trên một con ngựa màu đỏ rực, Xích Thố Hỏa Long Câu giống như một ngọn lửa thiêu đốt, tay cầm dây cương, đang từ từ tiến đến vương cung.
Xích Thố Hỏa Long Câu rất cao lớn, Đậu Trường Sinh ngồi trên đó, tôn lên vẻ uy phong lẫm liệt, thần thánh không thể xâm phạm của hắn.
Móng ngựa của Xích Thố Hỏa Long Câu đạp lên viên gạch xanh của vương cung, để lại dấu móng ngựa nhàn nhạt. Ánh sáng lửa đỏ lấp lánh, như một đám lửa rơi xuống trên Xích Thố Hỏa Long Câu.
Đậu Trường Sinh trên cao nhìn xuống đám người đang quỳ lạy hai bên, trán gắn chặt vào mặt đất. Đám đông này đông như rừng, không dưới vài ngàn người, trong số đó không thiếu những người có xuất thân hiển hách hoặc nắm giữ quyền lực, lừng lẫy một thời. Nhưng bây giờ, tất cả đều chỉ là những con dê chờ đến lúc bị làm thịt.