Đậu Trường Sinh từ đầu đến cuối đều không có ý nghĩ muốn chiến thắng Thần Ma, Đậu Trường Sinh dự định ngăn cản Thần Ma, nơi này vốn là lãnh địa của Nhân tộc, chỉ cần sau khi chiến đấu nổ ra càn quét tứ phương, nhất định sẽ bị Thần Ma Nhân tộc thấy rõ, đến lúc đó chắc chắn có Thần Ma chạy tới.
Đến lúc đó thứ mà vị Thần Ma Phượng Hoàng này phải đối mặt chính là vận mệnh bị vây đánh, đây mới là kế hoạch của Đậu Trường Sinh.
Trong nội tâm cũng bắt đầu căm hận, nếu không phải có người cố ý sáng tạo cho Thần Ma Phượng Hoàng thì vị Thần Ma Phượng Hoàng này muốn tiến vào lãnh địa của Nhân tộc cũng là chuyện tương đối khó khăn, lại càng không thể ở đây diễu võ dương oai, dĩ nhiên lại không bị phát hiện.
Cho dù có Thần Ma che dấu, cũng sẽ không thể che giấu vĩnh viễn được, Thần Ma trấn thủ Thiên Ngoại Thiên không ít, đến lúc đó nhiều vị Thần Ma cảm nhận được không ổn, tuyệt đối sẽ không thờ ơ.
Chỉ là Đậu Trường Sinh một mình kinh động Thần Ma không làm được gì, nhưng sau khi có Trạm Lư Kiếm, cái này có thể dễ dàng làm được, thậm chí là giờ phút này Trạm Lư Kiếm rời khỏi Nhân Tổ Miếu, cũng đã xem như một chuyện kinh động, chỉ là tin tức tới Thiên Ngoại Thiên cần thời gian, bọn họ kịp chạy tới cũng cần thời gian.
Đậu Trường Sinh nhìn một vòng mặt trời lớn rơi xuống, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, trơ mắt nhìn chăm chú vào mặt trời rơi xuống, hoàn toàn nuốt chửng chính mình, thời khắc cuối cùng Đậu Trường Sinh không có bất kỳ phản kháng nào, đến cả cái mạng này không cần cũng được.
Bởi vì Đậu Trường Sinh biết rằng căn bản không gánh nổi, đây chính là công kích của Thần Ma, không có dễ ngăn cản như vậy, thay vì liều chết phản kháng lãng phí lực lượng của Trạm Lư Kiếm, không bằng chết một lần.
Dù gì cái mạng này cũng chỉ là còn nửa cái, đòn công kích đánh xuyên qua Đậu Trường Sinh và Triệu Vô Độ kia khiến Triệu Vô Độ toi mạng ngay tại chỗ, nhưng Đậu Trường Sinh thì không, chính là do hiệu quả của 【 Nguyên Tố Chi Thể】 và 【 Vô Tướng Chi Phong】 còn có 《 Đằng Vân Giá Vụ》nữa.
Đoạn thời gian gần đây Đậu Trường Sinh không ngừng khổ luyện, hiệu quả không chỉ có mỗi năng lực thuấn di, nguyên tố hóa tự động tránh né công kích cũng rất tốt, chỉ cần phán đoán cùng tốc độ nhanh, sẽ không thật sự bị thương, đương nhiên là loại vết thương do công kích nhỏ kia, như loại công kích trên phạm vi lớn này, Đậu Trường Sinh cũng bất lực.
Không phải là năm vạn giá trị tu vi thôi sao?
Đậu Trường Sinh chết nổi.
Tất cả đều bị nghiền nát, lực lượng tàn sát bừa bãi.
Phượng Cửu mở ra hai cánh, nhìn chăm chú vào không gian vỡ nát.
Từng vết nứt không gian, giống như động đen nuốt chửng tứ phương, sắc bén cắt đứt tất cả.
Chậm rãi với thời gian trôi qua, nhưng cũng dần dần khép lại, từng lỗ hổng màu đen biến mất không thấy đâu, không gian một lần nữa khôi phục bình thường, hai cánh Phượng Cửu chậm rãi khép lại, ánh mắt nhìn tới chỗ nào, tất cả đều không có chỗ che dấu.
Khí tức của Đậu Trường Sinh biến mất sạch sẽ, thật sự là đã chết.
Duy chỉ để lại dấu vết khí tức mờ nhạt của Trạm Lư Kiếm, con ngươi Phượng Cửu hiện ra một vẻ nghi hoặc, Đậu Trường Sinh không có bất kỳ phản kháng nào, điều này có chút khác thường, nhưng khí tức đều không có, thật sự là đã chết.
Mọi việc kết thúc đã trần ai lạc định, Phượng Cửu thở dài một hơi: "Đáng tiếc thật.”
Xoay người muốn rời đi, nơi này đã không an toàn, nếu còn tiếp tục trì hoãn thì muốn đi cũng đi không được.
Nhưng Phượng Cửu vừa mới xoay người, một giọng nói từ sau lưng vang lên: "Không đáng tiếc.”
“Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.”
Phượng Cửu xoay người liền nhìn thấy từng tia từng sợi sương mù nhè nhẹ phun ra, một bóng người bị sương mù bao quanh, từ trong đó chậm rãi đi ra, trong tay đang nắm giữ một thanh bảo kiếm thuần đen dài ba thước.
Chân thân của Trạm Lư Kiếm đã thành công đuổi tới chiến trường.
“Nơi này là địa bàn của Nhân tộc.”
“Ngươi chạy không thoát.”
“Hôm nay đã định sẵn phải vẫn lạc ở nơi này.”
“Tương lai nơi này chính là Lạc Phượng Pha, để người đời sau chiêm ngưỡng.”
Mây mù lượn lờ, một bóng dáng dần dần rõ ràng lên.
Đậu Trường Sinh bước từng bước ra ngoài, quần áo rách tả tơi, không ít chỗ đã để lộ ra da thịt trắng nõn. Lúc này bên trên quần áo có không ít vết máu dính lại, những vết máu này là do Đậu Trường Sinh cố tình gây ra.
Chịu sự công kích từ Thần Ma không thể nào bình an vô sự được, người có thể sống sót được đã là không thể tưởng tượng được rồi. Nếu như trên quần áo không có một vết nhăn nào, vậy chắc hẳn ngươi đã ném trí thông minh của Thần Ma xuống dưới đất, sau đó lặp đi lặp lại dẫm đạp nhiều lần.
Trong đôi mắt của Thần Ma Phượng Hoàng tràn ra ngọn lửa, phấp phới giữa không trung giống như tua cờ, lông chim toàn thân hắn dựng thẳng lên, toát ra ánh sáng nhàn nhạt, đột nhiên có ngọn lửa từ đó toát ra.