Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1042 - Chương 1042. Chúc Mừng Ngươi Đã Trở Thành Hảo Hữu Của Đậu Trường Sinh. 3

Chương 1042. Chúc mừng ngươi đã trở thành hảo hữu của Đậu Trường Sinh. 3 Chương 1042. Chúc mừng ngươi đã trở thành hảo hữu của Đậu Trường Sinh. 3

Bích Thần Nguyên Quân nhìn Đậu Trường Sinh lải nhải, không khỏi nhớ tới một người cũng như vậy, một câu đơn giản thôi mà cũng phải nói đến bảy tám lần, đôi mắt màu lam xinh đẹp lại chăm chú nhìn vào chiến trường, bình thản trả lời: “Xem như là cấp độ Thần Ma, chỉ là đã dùng rồi nên không còn nguyên vẹn, sẽ không có tác dụng với Thần Ma nữa.”

“Nếu là cấp độ phàm tục thì có thể sử dụng chín lần, nhưng một người chỉ có thể dùng một lần, nếu sử dụng lần thứ hai thì phải bảo lưu năm lần trở lên, mà dùng xong thì lập tức bị hư hao.”

Đậu Trường Sinh nắm lấy Sinh Tử Mộc Ngẫu, không hỏi xem dùng bao nhiêu lần nữa, nắm chắc vật này trong tay thì có một sợi dây liên kết, điều này chứng tỏ với mình, tương đương với việc có tới hai cái mạng, mười vạn giá trị tu vi.

Từ đây có thể thấy được, dùng giá trị tu vi mua mạng là vô cùng đáng giá, cũng là cái giá khá cao.

Loại bảo vật này như một vị võ đạo nhất phẩm, cho dù mình có dùng tiền cũng không mua được bảo vật này.

Ánh mắt của Bích Thần Nguyên Quân hơi di động, nhìn Triệu Vô Độ mở mắt ra, sau đó bình thản nói: “Lần này dùng ngươi làm mồi nhử cũng không phải là không có chỗ tốt.”

“Gần đây ngươi liên tục xui xẻo, bắt đầu từ khi công phạt phản quân, mấy lần ngươi đều đứng trên bờ vực tử vong, tình huống này không thích hợp.”

“Hy vọng sau lần chết này, có thể thay đổi được số mệnh của ngươi.”

Cuối cùng Bích Thần Nguyên Quân nhìn Đậu Trường Sinh một cái, có một câu bởi vì Đậu Trường Sinh ở đây nên không nói rõ, ngươi là lão quỷ xui xẻo, trúng phải một kích của Thần Ma trên Thiên Châu, nếu không phải Đậu Trường Sinh chủ động nghênh đón, sợ là sẽ chỉ chết một mình ngươi.

Cho dù tất cả chuyện này chỉ là trùng hợp trong mắt Bích Thần Nguyên Quân, nhưng trong lòng vẫn lẩm bẩm, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được mà nghĩ đây là kiệt tác của người nào đó.

Bích Thần Nguyên Quân liếc mắt một cái, con ngươi màu lam vẫn như cũ, nhưng lại làm cho Đậu Trường Sinh không rét mà run, dù Thần Ma Phượng Hoàng dấy lên biển lửa cách đó không xa, sóng nhiệt tuôn trào, nhưng không thể làm cho Đậu Trường Sinh cảm thấy nóng rực.

Cái liếc mắt này quá quen thuộc với Đậu Trường Sinh.

Nàng nghi ngờ hắn.

Đây là người tận mắt chứng kiến, biết được từ đầu đến cuối, vậy mà còn hoài nghi mình.

Đậu Trường Sinh không khỏi cúi đầu, nhìn về phía bảo kiếm đen tuyền trong tay, thứ này không có chút tác dụng gì sao, không phải người ta nói thứ này nhân nghĩa vô song, được thiên hạ công nhận là người tốt sao? Sao vào tay mình lại không có chút tác dụng nào vậy?

Nhạy cảm, mình quá nhạy cảm, Thần Ma trước mặt chắc chắn không có ý tứ này, là do mình suy nghĩ nhiều.

Đậu Trường Sinh tự an ủi mình một câu, hiện giờ sư phụ Triệu Vô Độ của mình chưa chết, đây là một chuyện tốt, nhưng còn có một vấn đề khác, loại chết thay này có phải chết một lần hay không.

Trong lòng Đậu Trường Sinh nóng lên, vậy thì sư phụ của mình chưa chết, còn hoàn thành nhiệm vụ, trong thiên hạ thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

Không!

Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua nhiệm vụ, chưa thấy nhắc là đã hoàn thành, lại nhìn vào danh sách hảo hữu, tên của sư phụ đã biến mất trong danh sách hảo hữu, bây giờ chỉ còn có tên Thương Nguyên Khởi treo cao.

Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, không chiếm được lợi ích gì, cũng không phải chuyện xấu, tên của sư phụ biến mất trong danh sách hảo hữu, bản thân mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần phải lo lắng nữa.

Nhưng mà từ lần này cũng chứng minh được một chuyện, đây không phải là danh sách hảo hữu, mà là thông báo tử vong, người trong đó tám phần là sắp chết.

Nhìn lại tình hình chiến đấu, sau khi Bích Thần Nguyên Quân xuất hiện, Tịnh Thế Bạch Liên ngăn lại mọi dư chấn, đứng xem chiến cũng an toàn hơn, Đậu Trường Sinh cũng hoàn toàn thả lỏng, giờ phút này nhìn về phía chiến trường, phát hiện chiến đấu vẫn còn chưa chấm dứt, chuyện này khiến hắn không khỏi nhướng mày hỏi theo bản năng: “Tiền bối không ra tay giúp đỡ sao?”

Trước khi chiến đấu, Thần Ma Phượng Hoàng ở vào thế hạ phong, muốn thắng không phải chuyện khó, nhưng rất mất thời gian.

Mà cảnh này thì lại rất quen, đây không phải là cảnh mình chiến đấu với Thần Ma Phượng Hoàng sao?

Bản thân mình còn cố ý kéo dài thời gian chờ Thần Ma tới viện trợ, mặc dù đây chỉ là một chuyện khôi hài nhưng Thần Ma đã tới, còn đang âm thầm ẩn nấp để xem chiến.

Nhưng nếu cứ kéo dài tiếp, Phượng Hoàng tộc của Thần Ma có thể đến viện trợ, nói không chừng vị Thần Ma Phượng Hoàng này còn chạy mất.

Bích Thần Nguyên Quân nhìn hai Thần Ma đang chiến đấu kinh thiên động địa kia, bình thản nói: “Ta tới để áp trận Tiêu Dao Tử, đoạn tuyệt hi vọng chạy trốn của Phượng Cửu, đồng thời cũng ngăn cản Thần Ma Phượng Hoàng tới viện trợ.”

Bích Thần Nguyên Quân chỉ trả lời đơn giản như vậy, sau đó ngưng một lúc, lại nghĩ đến quan hệ của Đậu Trường Sinh và Tự Vô Mệnh, mới nói ra bí ẩn nói: “Một vị Thần Ma không dễ giết như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment