Bất luận là Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, Chu Tước đều là đại trận Thần Ma, hợp nhất lại với nhau thành đại trận Tiên Thiên Thần Ma.
Mạnh mẽ, thực sự mạnh mẽ.
Nhưng một tấm bản đồ có thể nhìn thấy này, hoàn toàn là miêu tả tin tức liên quan, cũng không phải là vật thật sự tồn tại, cho nên đại trận Tiên Thiên Thần Ma này, muốn bày ra, vậy Đậu Trường Sinh cần gom đủ tài nguyên luyện chế trận kỳ, khống chế từng mắt trận, mới có bày ra đại trận.
Điều này làm cho Đậu Trường Sinh không khỏi nghĩ đến Đức Trạch thượng tiên, Tứ Tượng Bảo Châu của Đức Trạch thượng tiên, bày ra Tứ Tượng Nguyên Linh Trận, cũng khá giống với 【 Nhị Thập Bát Tinh Túc Đại Trận】 của mình, chỉ là Tứ Tượng Nguyên Linh Trận có cấp độ Thần Ma.
Tứ Tượng Bảo Châu có duyên với mình?
Lúc trước vào lần đầu tiên nhìn thấy mình đã thích nó, xem ra không phải ảo giác của mình, thứ này phù hợp với mình.
Lấy Tứ Tượng Bảo Châu làm hạch tâm, lại dùng hai mươi tám mặt Tinh Túc Kỳ làm phụ, tin tưởng đại trận Tiên Thiên Thần Ma này có thể bố trí xong.
Một bảo vật này tuy không phải là tốt nhất, nhưng tuyệt đối không tệ.
Một bộ đại trận thủ hộ, thích hợp bố trí ở Trần quốc, bảo vệ sào huyệt của mình, chỉ cần dựng lên, dù gió lốc bên ngoài có lớn thế nào, ta vẫn đứng sừng sững.
Lại nói tiếp Nhị Thập Bát tinh túc trận, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ là cấp độ Thần Ma, mỗi một Thanh Long Thất Túc hay bất kỳ tinh túc nào, đều là đại trận nhất phẩm.
Mình có thể lấy ra dùng cho mình, cũng có thể lấy ra để bán.
Nếu tâm đen tối một chút, thủ đoạn tàn nhẫn một chút, giống như Thiên Cơ Báo đánh giá, truyền đại trận ra ngoài, đợi đến khi có thế lực gom đủ tài nguyên, sau đó đâm một nhát vào, tiết kiệm thời gian tiết kiệm sức lực, thuận tiện lại nhanh chóng.
Nếu như thế…không, không thể nghĩ như vậy được.
Lão Đậu ta là người tốt.
Trạm Lư kiếm công nhận là người tốt.
Nhân cảnh, Thần Đô.
Xe ngựa đi lại như mắc cửu, dòng người qua lại như kiến.
Thương nhân không ngừng gào to, ngẫu nhiên còn có một tiếng ngựa hí vang lên, nhân sinh muôn hình vạn trạng, không ngừng sinh ra từ Thần Đô.
Tứ Thủy phường, nằm ở một trong ba mươi sáu phường tầng dưới cùng của Thần Đô.
Nơi này chật hẹp, mặt đường trải đá xanh, đã sớm gồ ghề, dấu vết phía trên loang lổ, lồi lõm không bằng phẳng, không ít chỗ chất đống tạp vật, đồ đạc lộn xộn, tràn ngập mỗi một chỗ trên đường phố.
Cái loại không khí khó chịu, còn có người gầy như củi, giống như thi thể người sống, nằm ngang trên phiến đá xanh, nơi này bẩn thỉu lộn xộn, phảng phất chỉ có phiến đá xanh tồn tại, báo hiệu năm xưa nơi này đã từng huy hoàng thế nào.
Một nam tử cao lớn khôi ngô, đang cầm khăn tay thêu hoa văn màu vàng, nhẹ nhàng che miệng mũi mình, chậm rãi đi trên phiến đá xanh, không, nhìn như là đi trên phiến đá xanh, nhưng thật ra giày dưới chân hắn lại cách phiến đá xanh nửa tấc.
Vẫn chưa giẫm lên phiến đá xanh bẩn thỉu, nhìn ra được từ trong nội tâm người này không thích Tứ Thuỷ phường đến mức nào.
Tại nơi chẳng khác gì luyện ngục này, chính là khu ổ chuột Thần Đô, đồng thời cũng là nơi tập hợp đủ các khía cạnh đen tối của Thần Đô.
Chưa từng lăn lộn ở chỗ này, vĩnh viễn không biết bóng tối nơi này rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Yến Kinh Thiên từng bước đi vào sâu trong đường phố, rẽ vào một con hẻm, so với bên ngoài bẩn thỉu, nơi này vô cùng sạch sẽ, mỗi ngày đều có người quét dọn, phiến đá xanh cũng thường xuyên thay đổi, dấu vết mới tinh hoàn toàn phân biệt rõ ràng với những nơi khác, phảng phất thế ngoại đào nguyên, không hề phù hợp với Tứ Thuỷ phường.
Yến Kinh Thiên đẩy cánh cửa nửa che nửa ngăn, đi vào trong tiểu viện, trực tiếp đi tới tiền sảnh.
Tiền sảnh được sắp xếp theo bố cục tiêu chuẩn, trên vách tường bày một bức tranh thủy mặc, phía dưới chủ vị bày hai cái ghế, ở giữa lấy bàn bát tiên cách nhau, hai bên trái phải mỗi người bày hai cái ghế.
Giờ phút này phía trên chủ vị, có một lão giả đang ngồi ngay ngắn, lão giả râu bạc, râu thon dài có dấu vết được cắt tỉa mỗi ngày, khuôn mặt tràn ngập nếp gấp, lộ ra tia hồng hào, giờ phút này bàn tay đeo vòng tay màu xanh, đang bưng chén trà, vui vẻ uống nước trà.
Sau khi nhìn thấy người đến, lão giả không chút hoang mang đưa tay chỉ một cái nói: "Giấy bút ở trên đó, yêu cầu cái gì, có thể tự mình viết."
"Ba ngày sau, Kim Phong Dạ Vũ Lâu sẽ phái người liên lạc với ngươi."
" Ngươi chuẩn bị sẵn bảo vật là được."
"Danh tiếng của Kim Phong Dạ Vũ Lâu chúng ta đều biết, không có người nào giết không được."
"Trong ngành không có ai có thể so sánh, nhưng dịch vụ tốt, đương nhiên giá cả cũng đắt hơn một chút, đây là chuyện đương nhiên, hy vọng khách quý phải chuẩn bị tâm lý trước."
Lão giả lăn lộn không thèm để ý uống nước trà, ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía bàn bát tiên, Yến Kinh Thiên đã đi tới bên cạnh bàn bát tiên, đưa tay lấy bút lông từ trên giá bút xuống, sau khi chấm mực, nhẹ nhàng kéo ống tay áo mình, viết lên ba chữ lớn.