Yến Kinh Thiên chậm rãi ngồi xuống, thân thể rung rẩy bất ổn, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Đôi mắt Yến Kinh Thiên hiện ra vẻ không cam lòng, thực lực hắn quá yếu, nếu đến cảnh giới nhất phẩm, lại có Bán Thần Binh nhất phẩm, còn có đường xoay vòng, ít nhất còn có thể liều mạng một lần chạy trốn.
Hiện giờ Yến Kinh Thiên căn bản không dám làm bậy, bởi vì mọi nơi đều có cường giả âm thầm ẩn nấp.
Lục Phiến Môn dù sao cũng là Lục Phiến Môn của triều đình, nếu bắt tội phạm, như vậy Yến Kinh Thiên có thể điều động mười vị, hai mươi vị Tông Sư, nhưng đối mặt với tình thế nguy hiểm lần này, sau khi Thiên Cơ Báo vừa ra, Yến Kinh Thiên có thể cảm nhận được dòng nước ngầm mãnh liệt trong Lục Phiến Môn.
Cho dù là Thanh Long Điện mình chấp chưởng nhiều năm, nhìn như bình vô sự, nhưng Yến Kinh Thiên biết, Thanh Long Điện đã mất khống chế một nửa, mệnh lệnh bình thường bọn họ sẽ chấp hành, nhưng chỉ cần hơi chút không đúng, cả đám đều sẽ không đồng ý.
Cho dù là tâm phúc nhiều năm cũng như thế, đại thế đã mất, lòng người hướng về phía sau, đây chính là thế cục hiện giờ hắn đang ở.
Năm xưa Thánh nhân bởi vì chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, lúc đó như mặt trời ban trưa, lại bị ép buộc lui về tuyến hai, không thể không chuẩn bị thoái vị, lúc này mượn Thần Ma dị tộc hãm hại thiên kiêu đồng tộc, chuyện này cũng vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng Yến Kinh Thiên thở dài một hơi, đáng tiếc Đậu Trường Sinh chưa chết, nếu không Tấn Vương kia làm sao còn có năng lực ép buộc mình, đã sớm xong đời cùng mình rồi.
Bây giờ có đường xoay vòng, tộc Cơ Thị không có khả năng vì chuyện của Tấn Vương mà ngã xuống, để lại tội danh hãm hại thiên kiêu đồng tộc.
Trước khi Trần Nhân Mai tự sát.
Không biết hắn suy nghĩ gì?
Có hối hận không?
Nhưng Yến Kinh Thiên không cảm thấy hối hận, mình mắc kẹt ở Võ Đạo nhị phẩm đỉnh phong đã nhiều năm, muốn tiến thêm một bước, phải mất mấy chục năm nữa, nhưng thời gian dài này rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn bởi vì tuổi tác đã lớn, tuổi già cơ thể yếu ớt đột phá càng gian nan, chưa chắt đã có thể đột phá đến võ đạo nhất phẩm
Nhưng chỉ cần có thể trở thành Thủ tôn của Lục Phiến Môn, thành công nhập các bái tướng, có tài nguyên Đại Chu nghiêng về, đạt được kỳ trân dị bảo trong quốc khố, mình có thể trong vòng vài năm hoàn thành đột phá, tương lai còn có tiềm lực tiến bộ, có cơ hội thử chứng đạo Thần Ma.
Đại trượng phu sinh ra trong thiên hạ, há có thể buồn bực đứng ở dưới người khác!
Không hề sai.
Mình hoàn toàn không hề có gì sai.
Một lòng tràn đầy phẫn nộ của Yến Kinh Thiên, thật lâu vẫn không ổn định lại được.
Yến Kinh Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần từ từ bắt đầu tán loạn, pháp tướng tầng tầng tan rã, từng màn trước kia không ngừng lướt qua trong đầu, cuối cùng trái tim ngừng đập.
Yến Kinh Thiên một lòng kiến công lập nghiệp, dã tâm bừng bừng.
Mang theo sự không cam lòng và oán hận.
Chết đi.
Sùng Sơn.
Tề Châu Thần Sơn, ngọn núi nổi tiếng nhất thiên hạ.
Đá cheo leo ngàn thước, vách đá cao tới mây.
Đậu Trường Sinh đứng trên đỉnh núi cao, nhìn ánh bình minh đầu tiên của mặt trời mọc, xé toạc bóng tối trước ánh bình minh và biến bầu trời phương đông từ màu đen thành màu trắng đỏ nhạt cho đến khi ánh sáng màu vàng rực rỡ phun ra hàng vạn tia nắng.
Quang cảnh bao la hùng vĩ này như đặt chân vào thiên đường, đứng dưới tán cây Phù Tang nhìn ngắm mặt trời và các vì sao đang mọc lên.
Đậu Trường Sinh lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, không uổng phí là một vị đại lão Thần Ma, nơi tu luyện đã có phong cảnh tuyệt đẹp mà còn có không gian tinh thông trời đất.
Thật đáng tiếc, những ngọn núi và con sông đẹp như vậy đều đã có chủ.
Vạn tia sáng rọi thế gian, màu đỏ cam vàng xanh lam tím từ trên trời rơi xuống nhìn huyền ảo như cầu vồng, đứng trên đỉnh núi nhìn một khung cảnh đẹp đẽ như truyền thuyết của các thành phố và nông thôn trải dài hàng trăm, hàng nghìn dặm.
Bích Thần Nguyên Quân bước chậm về phía cầu vồng, Đậu Trường Sinh cũng theo sát phía sau. Sau khi bước lên cầu vồng ánh sáng đã bao phủ Đậu Trường Sinh và trong quá trình ánh sáng chuyển động hắn đã biến mất.
Khi tầm nhìn mờ nhạt của Đậu Trường Sinh trở nên rõ ràng một chút, hắn đã đến được Sùng Sơn Động Thiên.
Từng tia từng sợi linh cơ giống như sương mù ngập tràn giữa trời đất, Đậu Trường Sinh phun ra nuốt vào linh cơ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng các tế bào không ngừng chuyển động trong cơ thể mình như thể giờ phút này hắn hoàn toàn được sống lại, linh tính được ra đời một lần nữa.
Toàn thân trên dưới đều uể oải, chìm đắm trong sự say mê, hắn đã đến Sùng Sơn Động Thiên nhưng không có cảm giác này nên hiện tại không biết có phải là ảo giác không, còn Cửu U Động Thiên lại cho Đậu Trường Sinh một cảm giác rất bình thường.