Đậu Trường Sinh nhìn thoáng qua Hoàng Kim Đổ Thành, trực tiếp bỏ qua nơi này, cược mười thua chín, quá nhiều chiêu trò, Bất Dạ Thành thì có thể đi, nhưng sau khi Đậu Trường Sinh chần chờ một hồi thì lại từ bỏ Bất Dạ Chi Thành, vì thấy ngại nên cũng hết cách, không thể làm được chuyện đi cùng Tiêu Dao Tử và Tự Vô Mệnh bọn họ đến Bất Dạ Chi Thành được.
Đúng vậy, bọn họ gom thành nhóm để đi.
Đậu Trường Sinh nhìn một cái là biết bản chất bọn hắn đều là lão háo sắc.
Đậu Trường Sinh đi về phía Mỹ Thực Chi Đô, Mỹ Thực Chi Đô cực kỳ giống một cây nấm khổng lồ.
Màu sắc vô cùng sặc sỡ, tỏa ra màu hồng phấn, đứng sừng sững ở giữa hư không, sau khi Đậu Trường Sinh tới gần thì một sức hút truyền ra, tựa như dòng nước bắt đầu quấn quanh mình, muốn cuốn mình lên.
Cảm giác trói buộc này không quá mạnh, chỉ cần hơi dùng sức là có thể giãy ra, vậy nên Đậu Trường Sinh không phản kháng mà để mặc cho lực lượng này cuốn lấy mình, hóa thành một luồng sáng nhắm về phía Mỹ Thực Chi Đô.
Sau ba tới năm nhịp thở, dưới chân Đậu Trường Sinh đã xuất hiện thực vật, người cũng đứng trên Mỹ Thực Chi Đô.
Thứ giẫm dưới chân hơi mềm mại, không phải vật chết mà giống như vật còn sống vậy, nói không chừng toàn bộ tòa Mỹ Thực Chi Đô này được xây trên một gốc linh căn cũng nên.
Trong lòng Đậu Trường Sinh nhớ lại những thông tin về Mỹ Thực Chi Đô, trong Mỹ Thực Chi Đô chỉ có hai loại người, một trong số đó là đồ ăn, còn lại chính là người đi ăn.
Vạn vật trên thế giới này, toàn bộ đều là nguyên liệu nấu ăn, đều có thể ăn được.
Ăn thịt người là điều kiêng kị của Nhân tộc, nhưng đối với Yêu tộc mà nói thì chuyện đó không quan trọng, cũng giống như con người ăn thịt động vật vậy, thế nên quy tắc của Mỹ Thực Chi Đô này hoàn toàn không mang tới bất cứ tranh chấp gì.
Ngước mắt nhìn lên trời, trên bầu trời màu xanh làm có những đám mây trắng tinh trôi nổi lửng lơ, một vầng thái dương tràn ngập hào quang, chiếu rọi Mỹ Thực Chi Đô, thoạt nhìn thì không có vấn đề gì nếu ngươi bỏ qua việc trên thái dương có một đôi mắt, còn có biểu hiện nhân cách hóa của mấy đám mây khác và bầu trời.
Nơi này mang đến cho Đậu Trường Sinh một cảm giác như thế giới cổ tích, ông mặt trời, chị mây trắng vân vân.
Thế giới to lớn, không thiếu cái lạ.
Phong cách vẽ ở đây hoàn toàn vặn vẹo, Đậu Trường Sinh cảm thấy không quen lắm, không có cảm giác ngạc nhiên mà ngược lại chỉ cảm thấy đầy ghê rợn.
Bởi vì quy tắc nơi này là không ăn thì sẽ bị ăn.
Rất rõ ràng, ở đây toàn là thứ có thể làm thức ăn.
Đậu Trường Sinh đứng tại chỗ rất lâu, dò xét xung quanh thế giới trẻ em này, thì có một nữ tử mặc váy dài màu đỏ tươi, giống như một ngọn lửa đang hấp tấp vội vàng đi tới, lúc nhìn thấy Đậu Trường Sinh thì bỗng dưng hai mắt sáng ngời.
Sau đó xoay người đối diện với Đậu Trường Sinh, khiến Đậu Trường Sinh có thể nhìn thấy rõ ràng trên vai trái của đối phương có cài một đóa hoa to màu vàng, tướng mạo của nữ tử không thể nói là truyệt đẹp, chỉ thanh tú ưa nhìn, nhưng ở mi tâm của đối phương có khảm một viên bảo thạch, dường như có một con Phượng Hoàng đủ năm màu đang bay lượn trong đó, giúp sức quyến rũ của đối phương tăng thêm ba phần.
"Không ngờ lại là Trường Sinh ca ca đến từ Nhân tộc?"
Bị người ta nhận ra, Đậu Trường Sinh không thấy bất ngờ chút nào, bây giờ Thiên Cơ Báo có tranh vẽ, mà hiện tại cũng là lúc mình nổi tiếng nhất, nhưng chủ động tiếp xúc như vậy thì có vẻ không bình thường lắm.
Rồng không ở cùng rắn, mình không xen vào giới Thần Ma được vì trình độ vẫn còn hơi thấp, nhưng đối với người bình thường mà nói, thì mình lại là người vượt ngoài tầm với.
Đậu Trường Sinh quan sát đối phương tỉ mỉ, sau cùng thử hỏi: "Phượng Khinh Ngữ? "
Phượng Khinh Ngữ đáp lời: "Chính là tiểu muội.”
"Khéo quá, tiểu muội đang tới Mỹ Thực Chi Đô để tham quan thì nhìn thấy Trường Sinh ca ca.”
"Trường Sinh ca ca, hay là chúng ta cùng đi nhé?"
Đậu Trường Sinh nhìn một hồi lâu, cuối cùng hiền hòa đáp: "Được thôi.”
"Khinh Ngữ muội muội từng tới Mỹ Thực Chi Đô bao giờ chưa?"
Phượng Khinh Ngữ mỉm cười nói: "Từng tới một lần cùng trưởng bối trong tộc.”
Đậu Trường Sinh mừng rỡ kêu lên: "Đúng là tốt quá, đây là lần đầu tiên ta tới, đang không biết phải làm thế nào đây?"
"Khinh Ngữ muội muội từng tới rồi, vừa khéo hãy dẫn ta tới mấy chỗ không tệ để thưởng thức một chút món ngon của Mỹ Thực Chi Đô, xem rốt cuộc nó ngon tới mức nào mà dám xưng là đứng đầu thiên hạ.”
Phượng Khinh Ngữ lắc nhẹ đầu đáp: "Món ngon đứng đầu thiên hạ thì cần đầu bếp đứng đầu thiên hạ Thạch Thiên Tâm tự mình xuống bếp, đó là chủ của Mỹ Thực Chi Đô, một vị Tiên Thiên Thần Ma, chúng ta không có thể diện đến thế.”
"Nhưng Trường Sinh ca ca tới cũng khéo lắm, đệ tử thứ mười hai của Thạch Thiên Tâm, một Thạch Nhân được xưng là Trù Thánh đang mừng vì có con trai, đang định đãi tiệc cơ động ba ngày.”