Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1095 - Chương 1095. Thương Tộc Xong Rồi!

Chương 1095. Thương tộc xong rồi! Chương 1095. Thương tộc xong rồi!

Đặc thù Thần Ma 【Bất Tử Chi Thân】, chính là cường đại như vậy.

Phải biết rằng trong đặc thù Thần Ma, hai loại khó tìm được nhất chính là 【Bất Tử Chi Thân】 và 【Bất Diệt Chi Linh】, hai thứ này muốn tu thành phải trả cái giá quá lớn, nếu không có cơ duyên lớn, hoặc tạo hoá chắc chắn không thể thành công.

Dù khó thật, nhưng nếu tu hành xong, lại cực kỳ mạnh.

Một viên Long Hổ Đại Đan mà Tự Vô Mệnh cho hắn ăn không phải dùng để trị liệu thương thể, Long Hổ đại đan này chỉ là cái danh, Là Tự Vô Mệnh tự mình đưa vào một tia lực lượng, ngăn cản thương thể của Đậu Trường Sinh khôi phục, nếu không cho dù Đậu Trường Sinh tự mình áp chế, căn bản cũng không thể kiên trì được bao lâu, cuối cùng sẽ xuất hiện một màn rất xấu hổ, chiến đấu còn chưa bắt đầu, thương thể đã khôi phục hoàn toàn.

Tự Vô Mệnh nhìn về phía Hoạ Trung Tiên, Họa Trung Tiên chậm rãi đi tới, giơ lên một tay, bút vẽ to lớn bắt đầu vẽ ra giữa không trung, chỉ vài nét đơn giản đã vẽ ra một cánh cửa.

Cánh cửa này vừa thành, mông lung, cực kỳ vặn vẹo hư ảo, nhưng sau một khắc, lực lượng không ngừng xuất hiện, hào quang vờn quanh cánh cửa, từ hư ảo trở thành hiện thực, cánh cửa cao tầm một trượng, sừng sững trước mặt mọi người.

Hoạ Trung Tiên dẫn đầu đẩy cửa ra, nhìn bóng tối sâu hút hút phía sau, bình thản mở miệng nói: "Đại trận kinh đô mỹ thực chưa từng mở ra, nhưng truyền tống trận này lại có thể, trực tiếp khởi hành tới trung tâm kinh đô mỹ thực.”

Tự Vô Mệnh nói một tiếng: "Đi thôi.”

Hoạ Trung Tiên dẫn dầu sải bước vào trước, mọi người đồng loạt đi theo, trong chớp mắt cũng đã biến mất không thấy.

Cuối cùng Tứ Tượng Bảo Châu giống như một đạo lưu quang, cũng vọt vào bên trong môn hộ, Tứ Tượng Nguyên Linh Trận bắt đầu sụp đổ, trong nháy mắt hết thảy đều tiêu tán.

Thủ đô ẩm thực, khu vực trung tâm.

Đây là một dinh thự rộng lớn với kiến trúc kỳ lạ.

Phong cách kiến trúc của dinh thự tối tăm, sợ hãi, cô độc, thể hiện sự ảm đạm đáng sợ.

Hoàn toàn không có khí thế đường hoàng như dự đoán, kim bích huy hoàng, nơi này giống như động quỷ, ánh sáng âm u, mang theo cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt, trong bóng tối không ngừng truyền ra âm thanh, phảng phất như có quái vật nào đó, đang ẩn núp trong bóng đêm nhìn trộm người tới.

Hoạ Trung Tiên nhìn thấy một màn này, vội vàng vung bút vẽ trong tay, sau vài đường vẽ đơn giản, một mặt trời tràn ngập ngọn lửa hừng hực xuất hiện.

Ánh sáng vô tận toả ra, xua tan hắc ám, cảm giác âm trầm đáng sợ lập tức biến mất, có đôi khi rất nhiều thứ, chỉ là do vấn đề về ánh sáng, khi đủ sáng, cho dù là Cửu U cũng sẽ không còn quỷ khí tung bay nữa.

Tự Vô Mệnh không đi quản chuyện nhỏ này, kéo một cái ghế dựa, trực tiếp ngồi ngay ngắn phía sau, tháo Đai Hạ Long Tước Đao từ bên hông táo xuống, “ba” một tiếng, trực tiếp bị Tự Vô Mệnh đập lên bàn bên cạnh, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Đậu Trường Sinh, trầm giọng mở miệng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

"Thiên Ảnh kia vẫn có thể tin tưởng, hắn không dám xuống tay với Nhân tộc."

Cả ba người Tiêu Dao Tử, Hoạ Trung Tiên cùng Đức Trạch Thượng Tiên đều ngồi xuống, toàn bộ những ánh mắt đều tập trung trên người Đậu Trường Sinh, những chuyện vừa rồi mới xảy ra quá đột ngột, căn bản không có thời gian tìm hiểu chi tiết, khi đã xong đương nhiên phải nghe giải thích rõ ràng.

Đậu Trường Sinh sắp xếp lời nói, không giấu diếm trực tiếp nói thật, kể từ chuyện mình đi tới kinh đô mỹ thực, sau đó lại đến thác nước Triều Thiên, bởi vì không muốn đột phá qua loa, từ đó làm cản trở chuyện Phúc Địa mà lựa chọn rời đi, Dạ Xoa tộc Dạ Vô Thường tự sát, lại vu hãm cho mình.

Đậu Trường Sinh không hề tự khoe khoang một chút thông minh của mình, toàn bộ đều là manh mối mấu chốt, sai một ly đi một dặm, Đậu Trường Sinh cũng không quá hiểu Vạn tộc, không cách nào đoán được hung thủ phía sau màn, nhưng những người khác ngồi đây toàn bộ đều là Thần Ma, bọn họ hiểu rõ Thần Ma vạn tộc, khẳng định cũng có suy đoán của mình, Đậu Trường Sinh cũng không dám lừa gạt bọn họ.

Lông mày Tự Vô Mệnh nhíu chặt lại, giữa mi tâm đã nhăn thành hình chữ xuyên, giọng điệu gắt gao nói: "Lại là chủng tộc nào không biết trời cao đất rộng? Muốn lên ngôi.”

Một câu nói, đánh thẳng vào trọng tâm.

Khuôn mặt Đậu Trường Sinh hiện ra vẻ bừng tỉnh, sau đó lại có chút suy tư, hung thủ phía sau màn dám làm như vậy, chắc chắn là có ý đồ, hơn nữa còn có thế lực chống đỡ, tuyệt đối không phải tán binh, nếu không cũng sẽ không gây sự ở nơi vạn tộc hội tụ.

Là một chủng tộc gây rối, đây là điều không thể tránh khỏi.

Đậu Trường Sinh bắt đầu nhớ lại tư liệu vạn tộc, trong nội tâm lập tức xuất hiện rất nhiều mục tiêu, rất nhiều chủng tộc phù hợp, ví dụ như Phượng Hoàng tộc, không cam lòng chết một vị Thần Ma, mình biết đó là Thần Ma của Thương tộc, nhưng Phượng Hoàng tộc chưa chắc đã biết Thần Ma đã chết là của Thương tộc, bọn họ cho rằng bản tộc đã chết một vị Thần Ma, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu chủ động gây sự cũng rất bình thường.

Bình Luận (0)
Comment