Hai mắt Đậu Trường Sinh hiện ra ánh sáng, gặp chuyện không quyết gọi Kim Đậu, nhưng lần này đối phương không thích hợp, bởi vì đây chính là một hồi nghiền ép, Ngân Đậu là thích hợp nhất.
Cho dù đám Đặc Ma Nhĩ có ép thêm tiềm lực cũng là có cực hạn.
Mà Ngân Đậu có thể tăng chiến lực của mình lên một cấp độ khác, đây là có thể phát huy bản lĩnh mười thành ra mười hai thành, thậm chí cả mười ba thành cũng được nốt.
Hai màu vàng bạc không ngừng lóe ra, cuối cùng màu vàng hoàn toàn tiêu tán, màu bạc bắt đầu chiếm chủ lưu, từng tia chỉ bạc hoàn toàn bao trùm con mắt, đôi mắt đã hoàn toàn thành màu bạc.
Mệnh lệnh lưu lại cuối cùng chính là chém chém chém, đem mọi thứ đều chém chết.
Cơ nghiệp tổ tông, không thể bỏ mặc.
Ai cũng đừng nghĩ mang ra ngoài một tí gì.
Ngón tay trắng nõn thon dài đã cầm bay lên bảo kiếm.
Bảo kiếm rung động, muốn tránh thoát ràng buộc.
Nhưng ánh sáng màu bạc chợt bắt đầu lan tràn ra từ bàn tay của Đậu Trường Sinh, trải rộng trên lưỡi bảo kiếm.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: "Chỉ là binh khí mà cũng muốn làm trái ta."
Nhìn bảo kiếm im ắng xuống, Đậu Trường Sinh lạnh lùng cười,
"Dùng để làm binh khí, thật sự là quá nhẹ nhàng."
"Thật sự coi mình là thứ tốt gì à."
Sương mù tràn ngập khắp bốn phía bắt đầu tụ tập lại, Đậu Trường Sinh cười lạnh từ từ tiêu tán, sương mù bắt đầu không ngừng biến động, điên cuồng phóng lên cao, mơ hồ vẽ ra hình người trong đó, hai vòng xoáy to lớn hiện lên, chậm rãi hiện ra ánh sáng màu bạc.
Sương mù bắt đầu lõm xuống, nơi nứt ra hình miệng hiện lên một nụ cười bừa bãi, cuối cùng một cự nhân vượt qua trăm trượng xuất hiện.
Sương mù cuồn cuộn không ngừng ngưng kết, một cánh tay giống như dãy núi liên miên bất tuyệt ầm ầm hạ xuống, che khuất bầu trời từ trên cao, bóng ma khổng lồ bắt đầu di động, bàn tay như núi hạ xuống chộp hướng phía Chú Kiếm Sơn.
"Núi này vừa lúc tiện tay, có thể lâm thời sử dụng như binh khí."
Ầm ầm.
Tiếng nổ thật to vang lên.
Chú Kiếm Sơn cao chừng trăm trượng, lúc này bắt đầu đung đưa.
Không ít đá vụn trên núi lắc lư, cuối cùng bắt đầu lăn hướng phía dưới chân núi.
Một cánh tay che khuất bầu trời dựng ngang trên vòm trời, bàn tay rộng lớn nắm chặt lấy Chú Kiếm Sơn.
Sương mù không ngừng tràn ra, bắt đầu vờn quanh Chú Kiếm Sơn, như một sợi dây thừng dài hẹp buộc chặt Chú Kiếm Sơn, theo một tiếng vang thật lớn.
Chú Kiếm Sơn cao ngất đột ngột mọc lên từ mặt đất, không ngừng dâng lên cao, đá vụn và bùn đất không ngừng rơi xuống, tạo nên những cái hố to trên mặt đất.
Chú Kiếm Sơn không phải phàm phẩm, nếu như là núi cao bình thường thì tuyệt đối không chịu đựng được lực lượng như vậy, đã sớm chia năm xẻ bảy rồi, nhưng Chú Kiếm Sơn này có thể xem như một bảo vật.
Chú Kiếm Sơn đột ngột dâng lên từ mặt đất, cuối cùng dựng ngang lên, trực tiếp rơi lên trên bờ vai cự nhân nguy nga sừng sững.
Sương mù cuồn cuộn phát động, không ngừng khuếch tán ra, nhưng ngay sau đó lại bị trói buộc chặt, giống như màn chắn vô hình ngăn cản sương mù nồng nặc, một cự nhân do sương mù tạo thành đỉnh thiên lập địa, đại bộ phận của nó giống như thân thể vĩ ngạn của Ma Thần, khiến người ta mơ hồ như ảo giác, nhưng ngay sau đó lại có thể nhìn rõ ràng bắp thịt tráng kiện.
Cự mâu tỏa ra ánh sáng bạc đột nhiên hiện ra ánh sáng vô tận, ngân quang giống như thực chất, bắt đầu quét ngang bốn phương tám hướng như là laser. Nơi ánh sáng bạc đi qua, ngọn lửa bập bùng dập tắt, cuồng phong gào thét dừng lại, thế giới giống như yên tĩnh.
"Đặc Ma Nhĩ, Ba Trại Nhĩ."
"Tìm được các ngươi."
Thần Mục Thất Ngôn Chú chậm rãi đóng lại, ánh sáng bạc tiêu tán, cuối cùng như một ngọn lửa, cháy hừng hực trong hốc mắt của cự nhân sương mù.
Cự nhân sương mù bước ra một bước, giẫm trên mặt đất và truyền ra tiếng ầm, bước chân đã hãm sâu vào trong đất bùn.
Rầm, uỳnh , uỳnh!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, cự nhân sương mù đã đi về phía mục tiêu.
Dấu chân to lớn để lại rất rõ ràng, sương mù lưu lại trên đó đang chậm rãi tiêu tán.
Tiếng bước chân giống như tiếng sấm nổ, kinh động hơn mười dặm xung quanh, Ba Trại Nhĩ đang hoàn thành đột phá hôm nay đã hoàn toàn thay đổi. Hắn vốn có thân hình to lớn, hôm nay thế mà lại tăng thêm nữa, cao gần như là ba trượng.
Trong lúc hô hấp bắp thịt hắn run run, phập phồng như đá, thân hình cao lớn làm tăng khí huyết nồng nặc. Khí huyết cuồn cuộn giống như thực chất, mang đến sóng nhiệt kinh khủng cho bốn phía giống như lò luyện, trong lúc nhất thời thế mà lại vượt qua nhiệt độ của ngọn lửa.
Ba Trại Nhĩ với tư cách là thiên kiêu Hồ Man tộc, lần này đến đây chỉ có một mục đích, đó chính là đạt được thắng lợi, vì Hồ Man bộ tộc thắng được Phúc Địa.
Thế nên sau khi Ba Trại Nhĩ hoàn thành đột phá đến võ đạo tam phẩm, đó không phải là điểm cuối của Ba Trại Nhĩ.