Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 118 - Chương 118. Đậu Trường Sinh Cũng Là Một Tiểu Nhân. (2)

Chương 118. Đậu Trường Sinh cũng là một tiểu nhân. (2) Chương 118. Đậu Trường Sinh cũng là một tiểu nhân. (2)

Chương 118: Đậu Trường Sinh cũng là một tiểu nhân. (2)

"Bây giờ có thể thoải mái nói ra."

Đậu Trường Sinh cung kính thi lễ, sau đó trịnh trọng nói: "Lúc này đến nhà, là vì hôm nay sư phụ đến Lục Phiến Môn, tới giờ chưa từng trở về."

"Lòng ta sinh ra cảnh giác, lập tức chạy tới Thần Hầu Phủ muốn bẩm báo việc này từ đầu đến cuối, đáng tiếc bị Đông Phương tiền bối ngăn cản, bất đắc dĩ nên chỉ đành chọn cách kịch liệt này."

"Ta biết lòng tốt của Đông Phương tiền bối, nhưng sự việc lúc này thật sự đã quá trọng đại."

Gia Cát Vô Ngã gật đầu, ôn hoà nói tiếp: "Từ trước đến nay Đông Phương Thái A tư tâm quá nặng, nên ta không yên tâm, để hắn làm đại tổng quản trong phủ, lúc này lại xử lý công việc kém."

"Ta sẽ sắp xếp để cho hắn bỏ xuống vị trí đại tổng quản rồi đến làm việc ở Đông Hải, Long tộc muốn giày vò như thế nào cũng được."

Sắc mặt Đông Phương Thái A xanh mét, đã khó coi đến cực điểm, đối với người thường thì Thần Đô khá là nguy hiểm, còn với một kẻ võ đạo nhị phẩm Đại Tông Sư thì ở đây thật đúng là sân khấu để hắn toả sáng.

Cái tên mách lẻo lên đầu mình này, quả nhiên là có thù tất báo.

Đậu Trường Sinh cũng là một tên tiểu nhân!

Gia Cát Vô Ngã nói tiếp: "Chỉ là chuyện này còn chưa đủ khiến ngươi bí quá hoá liều, áp dụng thủ đoạn kịch liệt như vậy.”

"Nói đi?"

"Là chuyện gì?"

Đậu Trường Sinh cũng không chậm trễ, trực tiếp nói ngay: "Chu Quang Nhậm không phải do Diệp Vô Diện ngụy trang, thân phận thật sự của hắn chính là Vô Tướng Vương."

"Lần này ta tới là muốn xin Thần Hầu ra tay."

Đông Phương Thái A sửng sốt, chợt tỏ vẻ kinh sợ, hắn lỡ miệng thốt lên: "Ngươi muốn rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp ra tay với Vô Tướng Vương?"

"Không đúng."

"Sao Chu Quang Nhậm có thể là Vô Tướng Vương được chứ?"

"Ngươi có chứng cứ gì không?"

Chứng cứ?

Vẻ mặt lạnh lùng của Đông Phương Thái A hòa hoãn lại, ánh mắt hàm chứa ý vị không rõ, nở nụ cười thản nhiên, từ tốn nói: “Chẳng lẽ Đậu tổng bộ không có bất kỳ chứng cứ nào cả?”

“Cứ đi chỉ ra và xác nhận một người, rồi coi người đó là Vô Tướng Vương?”

Đông Phương Thái A khẽ lắc đầu, tiếp tục bác bỏ: “Vô Tướng Vương là đệ nhất thích khách đương thời.”

“Cũng bởi vì Vô Tướng Vương có thể thiên biến vạn hóa, ngụy trang thành bất kỳ kẻ nào.”

“Không phải là ta đả kích gì Đậu tổng bộ, nhưng nếu như Vô Tướng Vương dễ dàng bị phát hiện như vậy, thì Vô Tướng Vương cũng sẽ không làm nên hung danh lẫy lừng đến thế.”

“Miệng nói suông, không bằng chứng, như vậy thì không thể thuyết phục được người khác đâu.”

“Đừng nói là sư phụ ta, cho dù là bất kỳ ai cũng khó mà tin tưởng.”

“Sư phụ ta chính là trụ cột quốc gia, sao có thể kinh động, hôm nay ngươi nói sự việc khẩn cấp, ngày mai lại thêm một người nói có chuyện quan trọng, cứ hễ mở miệng ra là chuyện gì cũng tìm đến sư phụ ta.”

“Điều này không tốt cho sư phụ ta, cũng bất lợi với Đại Chu, đến lúc đó, việc lớn chân chính gây nguy hiểm cho Đại Chu bị trì hoãn, việc được xử lý đều là những việc nhỏ, quốc không thành quốc, loại trách nhiệm này ngươi gánh vác nổi sao?”

Gia Cát Vô Ngã chậm rãi nâng lòng bàn tay lên, ngăn Đông Phương Thái A nói: “Vô Tướng Vương là một chuyện lớn, nếu có thể diệt trừ diệt tận gốc trước khi tai họa xảy ra, thì đây là chuyện tốt lợi nước lợi dân.”

“Tiểu hữu đêm khuya đến đây, vì kinh động ta ra mặt mà không tiếc liều chết vung đao, hành động vĩ đại can đảm như vậy, ắt không phải việc mà người thường dám làm, ta tin tưởng phán đoán của tiểu hữu.”

Đông Phương Thái A trầm giọng nói: “Sư phụ.”

“Hiện giờ chưa có chứng cứ, sao không để ta nghiệm chứng trước một phen?”

Gia Cát Vô Ngã nhìn Đông Phương Thái A đang cảm thấy không cam lòng, vẫn còn muốn tiếp tục nói, vẻ mặt ngưng trọng bảo: “Mười hai sư huynh đệ các ngươi, mỗi mình ngươi là tư tâm nặng nhất.”

“Nếu không phải tiểu hữu đến đây thì chuyện Diệp Vô Diện, ngươi sẽ đợi sau khi ta giảng kinh xong mới có thể bẩm báo cho ta.”

“Chuyện ban ơn của Thái Tử, ngay cả tiểu hữu cũng nhìn ra được, há có thể giấu được thánh nhân.”

“Ngươi đã không thật tâm đối đãi người khác thì thứ đổi lại được cũng chỉ là hư tình giả ý, ngoài mặt Thái Tử cảm kích, trong lòng lại thầm hận, hận ngươi xem hắn như một quân cờ, khiến hắn rơi vào hiểm cảnh.”

Gia Cát Vô Ngã nói sâu xa: “Vô Tướng Vương tung hoành giang hồ mấy chục năm trời, thiên hạ nghe tên là biến sắc, sau khi ta nghe ngươi nói xong, đã cảm thấy có phần không đúng, nhưng không cách nào phát hiện ra manh mối, cho đến khi tiểu hữu nói thì ta mới biết được việc này là hành động Vô Tướng Vương chủ động lộ ra ánh sáng để hấp dẫn lực chú ý.”

“Cho dù phán đoán của tiểu hữu có sai, nhưng chuyện liên quan đến Vô Tướng Vương thì cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.”

Bình Luận (0)
Comment