Mặc dù Thiên Ngoại Thiên trống trải, nhìn qua thì rộng mênh mông vô biên, nhưng đấy chỉ là đối với người phàm, đối với một Tiên Thiên Thần Ma mà nói, Thiên Ngoại Thiên không gọi là nhỏ nhưng cũng không tính là lớn.
Nếu như có đại trận bao phủ, hoàn toàn che dấu khí tức, chắc chắn Uyên Thủy Long Nữ sẽ không tìm đến được, nhưng hôm nay Phúc Địa quá vắng vẻ, nơi này ít có người đến, Nhân tộc căn bản không có chuẩn bị từ trước, không có đại trận chuyên môn hỗ trợ, muốn ẩn mình quá là khó khăn.
Không có cách nào có thể bỏ trốn trước mặt một Tiên Thiên Thần Ma, nói cho cùng thì là do bọn họ phản ứng quá nhanh, cho dù là Vũ Nhân Anh hay Tự Vô Mệnh diễn sâu đến mấy, cũng không thể kéo chân quá lâu.
Uyên Thủy Long Nữ phát hiện mục tiêu phía sau, trực tiếp xông về phía mục tiêu, từ xa cảm nhận được khí cơ ở phía trước, nhưng là một phân thành hai, sau khi bọn chúng chia thành hai hướng trốn thoát, Uyên Thủy Long Nữ cũng không có chút do dự nào, trực tiếp xông đến hướng có đạo khí tức mạnh mẽ.
Ở phía giữa không có một chút do dự hay chần chờ nào, hai đạo khí cơ một mạnh một yếu, kẻ mạnh nhất định là Thần Ma Đức Trạch thượng tiên, kẻ yếu là Đậu Trường Sinh, việc này trùng khớp với mạch tư duy bình thường, nhưng hôm nay bọn chúng chắc chắn không lựa chọn quay về Nhân cảnh , cũng không chọn con đường ngược lại, có thể nghĩ tư duy của bọn chúng không bình thường.
Vậy nên trong nháy mắt Uyên Thủy Long Nữ liền đoán rằng, kẻ có khí cơ yếu tưởng rằng là Đậu Trường Sinh, nhưng thực chất là thủ thuật che mắt, muốn dùng thủ đoạn này để lừa gạt nàng, còn Đậu Trường Sinh thật sẽ đi theo Đức Trạch thượng tiên, Đức Trạch thượng tiên vốn đang thoải mái, nhàn nhã, đột nhiên phát hiện phía sau đột nhiên rạt một tiếng, kẻ kia không thèm che dấu sát ý, không những không kéo giãn khoảng cách, ngược lại khoảng cách đến chỗ hắn càng thêm gần.
Điều này khiến sắc mặt Đức Trạch thượng Tiên không khỏi biến đổi, trong lòng không khỏi dựng lên, kẻ vừa tới chắc chắn là tên điên, không phải muốn giết Đậu Trường Sinh sao, tại sao lại không đuổi theo Đậu Trường Sinh mà lại đuổi theo hắn làm gì.
Rốt cuộc cũng là một Tiên Thiên Thần Ma, tốc độ không hề chậm, lại lấy cảnh giới chèn ép, trừ phi hắn phải tinh thông tốc độ, nhưng Đức Trạch thượng tiên xưng hùng bằng trận pháp, bây giờ gặp loại tình huống như này, bị đuổi theo là điều đương nhiên.
Một đạo khí cơ này có sát ý, Đức Trạch thượng tiên cẩn thận phân biệt một hai, lập tức hiểu được người tới là ai, chắc chắn là Uyên Thủy Long Nữ của Long tộc, sắc mặt của Đức Trạch thượng tiên âm trầm xuống đáy, người đến là một kẻ tâm thần của Long tộc, nổi danh là một bà điên.
Uyên Thủy Long Nữ toàn tâm toàn ý muốn tiêu diệt Nhân tộc, các thời kỳ Long tộc và Nhân tộc có xung đột, chắc chắn không thể thiếu bóng dáng sinh động của Uyên Thủy Long Nữ, nếu là Ô Ti Vi của Linh tộc, hay Da Luật Hồ Từ của Hồ Man, đều không nhất định phải tuyệt tình như vậy, nhưng đổi thành Uyên Thủy Long Nữ chắc chắn sẽ hạ sát chiêu.
Về việc giết chết Thần Ma của Nhân tộc sẽ gây ra hậu quả, Uyên Thủy Long Nữ căn bản không quan tâm, ngươi không thể trông cậy vào một kẻ tâm thần để đi xem xét đại cục được.
Kẻ có bệnh tâm thần không đáng sợ, đáng sợ là kẻ tâm thần có lực lượng.
Lúc tâm trạng Đức Trạch thượng tiên còn đang phức tạp, từ xa xa âm thanh ôn hòa đã truyền tới: “Lão thần tiên gần đây có khỏe không?”
“Hạ tộc tới để thỉnh an ngài.”
“Còn thỉnh lão thần tiên dừng chân một chút, cho hạ tộc một cơ hội để thể hiện lòng trung thành.”
Đức Trạch thượng tiên âm trầm bất định, nhưng nội tâm lại đang giãy dụa kịch liệt, vốn tưởng rằng đây là một nhiệm vụ rất bình thường, chỉ cần đem Đậu Trường Sinh ném ra xa là sẽ an toàn, nhưng chưa từng nghĩ rằng bản thân mình ở nơi này mới chính là nơi nguy hiểm nhất.
Đậu Trường Sinh quả thật rất lợi hại, làm thế nào mà có thể khiến Uyên Thủy Long Nữ bỏ quan hắn, mà đến truy đuổi mình.
Đức Trạch thượng tiên suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nghĩ không ra, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Đậu Trường Sinh hoàn toàn không có cơ hội để ra tay.
Trừ khi Đậu Trường Sinh quá mạnh, nếu không thì Đậu Trường Sinh không thể làm gì cả, Đức Trạch thượng tiên nghiêng về trường hợp sau hơn, bản thân hắn cũng không phải chó mèo, tuy rằng không so được với Tiêu Tề, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không mặc kệ cho kẻ kia xâu xé, có thể tùy tiện như chém heo giết chó, trí thông minh của Đậu Trường Sinh cũng không tới mức bản thân mình không nhìn thấu được những mánh khóe này.
Một tiếng rồng gầm vang lên, mây cuồn cuộn trong không gian, một chiếc đầu Chân Long từ từ đáp xuống từ trên trời.
Chỉ một khắc sau nó đã biến thành một thiếu nữ linh động, mang một chiếc khăn lụa xanh, đôi mắt long lanh nước, mỉm cười nhìn Đức Trạch thượng tiên và nói:
“Lão thần tiên đi đâu thế?”
“Muốn đi đến nơi tây thiên cực lạc sao?”
“Hạ tộc tiểu long nguyện ý đưa lão thần tiên đi một đoạn đường.”