“Hay là lão thần tiên hãy rời khỏi nơi này, sau đó đi thu hút sự chú ý của những kẻ truy sát kia, để cho vãn bối tìm ra cơ hội chạy thoát.”
“Lão thần tiên cũng không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn, lão thần tiên và vãn bối không giống nhau, vãn bối chỉ là một Võ đạo Tam phẩm, tuy là có chút danh tiếng, nhưng cũng vẫn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử mà thôi, mà lão thần tiên cao cao tại thượng, chính là một Thần Ma.”
“Kẻ truy sát Kim Bằng của Côn Bằng tộc dám giết vãn bối nhưng chắc chắn không dám động thủ với lão thần tiên.”
“Giết lão thần tiên đồng nghĩa với việc muốn khai chiến với Nhân tộc, gây nên đại chiến của các chủng tộc, Kim Bằng sợ ném chuột vỡ bình nên không dám đâu.”
Đức Trạch thượng tiên thuận thế viết: “Lão phu...”
Hai chữ vừa viết ra, tiếp theo đáng lẽ nên là chắc chắn không bỏ cuộc, nhưng đột nhiên nghĩ lại, Đậu Trường Sinh không hề khách sáo mà ngửa bài luôn, không cùng hắn tiếp tục diễn, diễn ra một vở kịch trung thần hiếu nghĩa nữa.
Con ngươi hắn ngưng tụ, tập trung tinh thần nhìn kĩ Đậu Trường Sinh, thời khắc này Đậu Trường Sinh trong mắt Đức Trạch thượng tiên, người vẫn ngồi đó, nhưng khí chất lại đột nhiên thay đổi, dường như từ một tiểu bạch thỏ mềm yếu vô hại lập tức biến thành mãnh hổ thấy người là cắn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, hắn không để ý đến thực lực chênh lệch của hai bên, cũng bất chấp không kiêng kị gì cả, nhưng không thể không nói Đức Trạch thượng tiên phải chịu một cỗ áp lực.
Sau khi trong lòng nảy ra suy nghĩ ấy, Đức Trạch thượng tiên lập tức cảm thấy buồn cười, mình là hạng người như thế nào cơ chứ?
Nếu trước mặt hắn là Tự Vô Mệnh, như vậy còn có thể cảm thấy áp bức, hơn nữa trong những Tiên Thiên Thần Ma của Nhân tộc, cũng chỉ có vài người là có thể, còn lại không có một Thần Ma nào có thể gây áp lực cho hắn.
Đậu Trường Sinh trước mặt tuy có lợi hại, là thiên tài đồ sát vạn tộc, đã giết một phần của Nhân Bảng vạn tộc, nhưng vẫn chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, lực lượng quá yếu, không bàn đến Đậu Trường Sinh bây giờ, ngay cả Đậu Trường Sinh sau khi chứng đạo Thần Ma cũng không có khả năng.
Nếu hắn muốn giết Đậu Trường Sinh trước mặt, phải có đến trăm cách, hơn nữa còn khiến Đậu Trường Sinh chết không tiếng động, căn bản sẽ không lan đến bên ngoài, khiến Uyên Thủy Long nữ và Kim Bằng chú ý đến.
Đậu Trường Sinh trong lúc chờ đợi Đức Trạch thượng tiên trả lời, sau khi nhìn thấy hai chữ viết ra, Đức Trạch thượng tiên bắt đầu trầm mặc, trái lại Đậu Trường Sinh lại mở miệng nói: “Lão thần tiên chẳng lẽ chỉ là nói miệng, chỉ nói vài câu lời hay tiếng ngọt cho vãn bối nghe.”
“Thật ra thì lão thần tiên tiếc mạng, không muốn mạo hiểm vì hậu bối.”
“Nếu lão thần tiên thực sự là loại người này thì vãn bối vô cùng thất vọng.”
“Lão thần tiên ở trong lòng vãn bối, là người được tôn kính nhất, lão thần tiên có đạo đức tốt, nhã độ vô lượng, được người đời tôn sùng.”
“Nhưng người đời cũng không thể ngờ rằng, lão thần tiên là một kẻ trong ngoài bất nhất, ngoài miệng là một kiểu, trong lòng lại là một kiểu khác, là một kẻ tiế mạng sợ chết, ngụy quân tử.”
Đôi mắt Đức Trạch thượng tiên xuất hiện hàn ý, cả thân tỏa ra khí lạnh, lãnh đạm mở miệng nói: “Ngươi vẫn còn non nớt lắm.”
“Loại đạo đức giả này, nếu là ở thời điểm khi trước, còn có hiệu quả không nhỏ, nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai người là ta và ngươi, cũng không có người khác, ngươi nói nhiều như vậy, tất cả đều là nói nhảm, không có chút hiệu quả nào.”
“Chỉ cần ngươi chết đi, mọi việc sau đó, tất cả đều do ta nói, ta nói ngươi tham sống sợ chết thì ngươi sẽ trở thành một kẻ nhu nhược, ta nói ngươi là anh hùng thì ngươi chính là anh hùng.”
Đức Trạch thượng tiên cười lạnh rồi đứng lên, lạnh lùng nói: “Vốn ta còn muốn lưu lại mạng sống của ngươi, nhưng đáng tiếc ngươi lại không biết điều như vậy, một hai đòi khoe ra sự thông minh nho nhỏ của mình, bây giờ không giữ lại ngươi được nữa.”
Tuy trong lòng Đức Trạch thượng tiên đã có sát tâm, nhưng vẫn không ra tay, trong lòng cũng không muốn đem mọi chuyện làm căng thẳng, hắn vẫn muốn giữ lại một nhân chứng, để sau khi trở lại Nhân tộc sẽ không bị nghi ngờ, dù sao giá trị của Đậu Trường Sinh cũng không nhỏ, nếu là bị chém giết mà chết thì không nói, nhưng nếu bị Thần Ma chặn giết, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn ở Nhân tộc, chắc chắn sẽ có điều tra.
Trong lòng Đức Trạch thượng tiên vẫn còn do dự, nhưng không có nghĩa là không dám giết người, giữ lại Đậu Trường Sinh có rất nhiều lợi ích, nhưng giết chết Đậu Trường Sinh cũng có nhiều chỗ tốt, thực tế là Đậu Trường Sinh đã phá hỏng kế hoạch của Thương tộc, Thương tộc hận Đậu Trường Sinh đến thấu xương, để giết Đậu Trường Sinh mà cũng đã xuất lực trong tộc ra.
Điểm mấu chốt nhất là không có Đậu Trường Sinh làm vướng víu, khả năng bị phát hiện khi đang ẩn nấp của hắn thấp hơn nhiều, Đậu Trường Sinh chính là một yêu thiêu thân, lần trước bị phát hiện đã chết một lần, lần này lại chạm mặt Đậu Trường Sinh một lần nữa, cho dù thế nào thì cũng là trùng hợp, nhưng trong lòng Đức Trạch thượng tiên vẫn còn thầm thì rằng Đậu Trường Sinh quá nguy hiểm.