Cơ Xương Kình cười lạnh nói: "Ngươi sợ thiên hạ không đủ loạn.”
"Chuyện của Đậu Trường Sinh, không cần quản hắn."
"Bây giờ danh tiếng của hắn rất cao, không thể tranh với hắn."
"Tiểu Thập Ngũ có Đậu Trường Sinh tương trợ, hiện giờ thanh thế tăng vọt, thật sự là tên nghiệt tử không bớt lo, ngoan ngoãn ẩn cư trong Tông Nhân phủ cũng không mất vinh hoa phú quý, cứ thích tranh đoạt lợi ích cùng lão tử hắn làm gì chứ.”
"Trẫm có thể giết cha giết huynh, cũng không ngại giết thêm một nghiệt tử."
Bách Hiểu Sinh mỉm cười nói: "Chờ Đậu Trường Sinh rời khỏi Thần Đô.”
"Cuộc chiến này, sẽ hoàn toàn chấm dứt."
Thanh Long phường, Triệu phủ.
Ngoài cửa đông nghịt, dòng người cuồn cuộn, một con đường rộng lớn, hiện giờ lại bắt đầu ùn tắc.
Hiện giờ trong đình viện rộng lớn, đang trải thảm đỏ tươi, Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn sau bàn, ngạc nhiên là nằm ở chủ vị, ngang nhiên làm tu hú chiếm chỗ, nhưng người đứng đầu Triệu phủ, Triệu Vô Độ trở thành vật trang trí, ngồi ngay ngắn ở phía sau bàn.
Hôm nay chính là ngày đám người Triệu Vô Độ từ Thiên Ngoại Thiên trở lại Thần Đô, Đậu Trường Sinh tự mình làm lễ đón gió tẩy trần cho bọn họ.
Nhóm người này không thể không gặp, bởi vì bọn họ đến, không chỉ là để chống đỡ cho Đậu Trường Sinh, cũng là vì đòi phần Phúc Địa, bọn họ đầu tư thành công, Đậu Trường Sinh không phụ sự kỳ vọng của mọi người, thành công cướp lấy Phúc Địa, nhưng số lượng có vào tay hay không, nguyên một đám đều rất thấp thỏm.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn xung quanh trái phải, phát hiện người đến Thiên Ngoại Thiên đều không phải người xa lạ, toàn bộ đều là một đám người quen mắt kia, như Hứa Hầu, Lư Hầu, Phùng Hầu.
Tuy rằng đều là một vài lão già, nhưng thực lực cũng không kém, bọn họ vẫn còn đang trong những năm phơi phới cuối cùng, tiếp tục chiến đấu mười năm hai mươi năm cũng không khó, tuy không có một vị võ đạo nhất phẩm, nhưng tự mình gọi ra mấy vị này, toàn bộ đều là võ đạo nhị phẩm.
Một số người này sau khi đến, lập tức bù vào tình trạng mình không có người sử dụng được, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.
Phải biết rằng những vị này đều là người đứng đầu một nước, đấu tranh chính trị cực kỳ phong phú, còn trải qua trận chiến diệt quốc, coi như cũng hiểu được quân lược, nói một tiếng văn võ toàn tài cũng không sai.
Muốn thực lực có thực lực, muốn trí tuệ có trí tuệ, quan trọng nhất là bọn họ đến từ Thiên Ngoại Thiên, không hề có vướng bận trong Nhân cảnh, chỉ có thể dựa vào chính mình, điều này có thể bảo đảm bọn họ trung thành.
Đây là một đám người dám vung đao về phía Đại Chu, không giống như các Tông Sư khác của Chu Tước điện, gặp phải loại tình huống này đều do dự một chút, không chừng quay đầu lại đã bán mình đi từ lúc nào không hay.
Quan Tín Nhiên đứng ở một bên, tự mình bưng bầu rượu, rót rượu cho Đậu Trường Sinh cùng mọi người như một gã sai vặt, một màn này bị đám Hứa Hầu nhìn chăm chú, ánh mắt nguyên một đám đầy vẻ khiếp sợ, lập tức cảm nhận được Đậu Trường Sinh khác biệt.
Bây giờ Đậu Trường Sinh danh chấn thiên hạ, thanh danh ầm ầm, vang vọng vạn tộc, không phải là lúc ở Thiên Ngoại Thiên ngày xưa, một đám bắt đầu thật cẩn thận, ánh mắt Hứa Hầu liên tiếp nhìn về phía đại hán cao lớn ở một phía khác.
Đây mới là nguồn gốc rung động của bọn họ, Quan Tín Nhiên mặc dù là Tông Sư, nhưng tuổi đã không nhỏ, vừa nhìn đã biết tiềm lực có hạn, tương lai khó lên võ đạo nhị phẩm, nhưng đại hán này, tướng mạo dù thô cuồng, tuổi tác tương đối già nua, nhưng đó cũng là bởi vì da thịt thô ráp, quanh năm phơi nắng phương sương mà thành, nhất là mọi cử động đều tràn ngập khí tức nhà binh, đây là Tông Sư xuất hiện trong quân đội.
Một vị Tông Sư tuổi không quá lớn, lại có lực lượng như vậy, vừa nhìn đã biết thiên phú dị bẩm, tuyệt đối là một thiên kiêu, cũng ngoan ngoãn đứng ở một bên, giống như một pho tượng, canh gác cho bọn họ.
Hứa Hầu khiếp sợ, trong lòng Quan Tín Nhiên cũng chấn động, chợt lại thấy may mắn, may mà chính mình chủ động gia nhập làm môn hạ của Đậu Trường Sinh, nếu không đợi đến khi đám người Thiên Ngoại Thiên đến, làm sao còn có chỗ cho mình.
Trước mặt các vị cường giả Thiên Ngoại Thiên, mấy vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm , hơn nữa đều là người đứng đầu một nước, một đám kinh nghiệm phong phú, so sanh cùng bọn họ, mình không có ưu thế gì, thực lực cũng xa không bằng, một chút năng lực cạnh tranh không có, nhất định sẽ từ từ bị gạt ra ngoài lề, tương lai cho dù muốn gặp mặt Đậu Trường Sinh cũng khó khăn.
Đậu Trường Sinh nâng chén rượu lên, mọi người vội vàng nâng chén, Đậu Trường Sinh cũng không dài dòng, đi thẳng vào chủ đề: "Chư quân yên tâm, Đậu Trường Sinh ta một lời hứa giá ngàn vàng, chuyện đã hứa tuyệt đối không đổi ý.”
"Lúc trước đã ước định, sau khi cướp được Phúc Địa, từ bỏ làm chủ toàn bộ Phúc Địa, lựa chọn chia sẻ Phúc Địa, còn phần chia sẻ thế nào căn cứ vào việc mọi người làm nhiều hay ít, cùng nhau chia đều với chư quân, chúng ta cùng hoạn nạn, cùng phú quý."