“Nhân sinh tại thế, làm sao có thể không có chút lòng riêng. Ngươi nhìn các quân chủ tướng, ai mà không đề bạt tâm phúc của mình đảm nhiệm chức vị quan trọng, chỉ cần chút lòng riêng ấy không ảnh hưởng đến việc chung là được.”
“Chủ công đề cử bốn người thì hai người là công, hai người là tư, đây là công tư rõ ràng, đâu có cái gì không đúng.”
Rõ ràng Đậu Trường Sinh biết rõ những điều mà Lương Cung Vũ nói có cái không đúng nhưng nội tâm hắn lại cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Nhậm nhân duy thân, đây là căn bệnh chung của những kẻ ngồi trên cao. Cũng biết rõ chuyện này không tốt, nhưng người có thể thực sự tin tưởng được thì vĩnh viễn đều là quan hệ huyết thống, họ hàng thân thuộc. Lúc thực sự gặp phải chuyện gì thì bọn hắn sẽ liều chết chiến đấu. Những kẻ có một chút có tài hoa kia đều là cỏ đầu tường, đã chuẩn bị xong thư xin hàng, việc đầu hàng qua đi vẫn không ảnh hưởng gì đến phú quý của bọn hắn.
Trương Thiếu Quyền có đáng tin cậy hay không thì không biết còn lão Trần khẳng định là có thể.
Đậu Trường Sinh dao động, không thể không xoè bàn tay ra, một ngón tay không ngừng lúc lắc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Một lần.”
“Chỉ một lần này.”
“Tuyệt đối không có lần sau.”
“Tấm lòng của ta đối với Đại Chu, trời đất có thể chứng giám.”
“Nếu như lão Trần không phải là huynh đệ vào sinh ra tử của ta thì lần này thực sự là khổ cho lão Trần rồi, làm sao ta có thể dâng loại chiết tử như thế này lên .”
Lương Cung Vũ cầm bút lông trong tay, khẽ nhúng vào mực rồi vung bút viết, đồng thời cũng nhất tâm lưỡng dụng, mở miệng an ủi nói: “Chủ công chính là suy nghĩ quá nhiều, ngài dâng chiết tử lên cho triều đình.”
“Triều đình sẽ đồng ý một trăm phần trăm sao?”
Đậu Trường Sinh cảm thấy ngượng ngùng, vẻ mặt dãn ra, gật đầu nói: “Cũng đúng.”
“Triều đình sẽ không đồng ý với dạng yêu cầu quá phận như thế này, thế nên ta lại tìm cơ hội bồi thường cho lão Trần, như thế này cũng coi như cho lão Trần một lời giải thích rồi.”
“Hầy.”
“ Nợ tiền bạc thì dễ trả chứ nợ ân tình thì khó trả đấy.”
“Loại chuyện trái với lương tâm này, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.”
Lương Cung Vũ trả lời: “Chủ công cứ yên tâm đi, loại chuyện này khẳng định là sẽ không có một lần nào nữa đâu.”
Bởi vì sẽ có hai lần nữa, ba lần nữa.
Người trong ngoài bất nhất, thật là khó hầu hạ mà.
Thần Đô, Thái Hòa Điện.
Đại điện nguy nga đứng sừng sững trên mặt đất, mái ngói lưu ly phản chiếu ánh nắng mặt trời, để lộ ra rõ ràng đại khí uy nghiêm, tựa như một cái đầu rồng nằm ngang bên cạnh.
Đột nhiên.
Trên bầu trời trong xanh như được gột rửa xuất hiện một cái hố đen kịt như mực.
Bầu trời như bị xé toạc, một luồng hào quang màu sắc rực rỡ rơi xuống trước.
Bảy màu hào quang đỏ vàng cam lục lam chàm tím, thay nhau luân chuyển nổi lên, bao phủ hoàn toàn Thái Hòa Điện.
Loại biến hóa kinh thiên động địa này lập tức gây ra chấn động bốn Phượng Hoàng Thành, từng luồng khí tức lần lượt bốc lên, từng vị cường giả nối nhau xuất hiện.
Bên trong Thần Đô, bảy toà quang trụ xuyên qua màn đêm, phía trên vòm trời, các vì sao xuất hiện giữa ban ngày, tia sáng của Bắc Đẩu Thất Tinh rực cháy, lần lượt truyền lực lượng của các vì sao xuống.
Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận mở ra, lập tức luôn đứng sừng sững, bảo vệ chín ngọn núi của Thần Đô và cũng trong cái tĩnh mịch chết chóc đó đầu hồi phục, bắt đầu chầm chậm liên kết với Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận. Giờ khắc này, không biết bao nhiêu thần văn không ngừng va chạm lẫn nhau, đan xen vào nhau.
Trung Thiên Tử Vi Đại Trận thủ hộ Hoàng Thành bắt đầu dung hợp với Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận, muốn hóa thành Cửu Ngũ Chí Tôn Đại Trận.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Thần Ma Đại Trận đang không ngừng dung hợp bỗng nhiên ngừng lại.
Giờ khắc này Thần Đô rơi vào sự im lặng chết chóc, như thể nhấn xuống nút tạm dừng, tất cả mọi thứ đều đã đứng yên.
Một cái bóng kiên cường hạ xuống, chiếu rọi nhân gian, đất trời tối tăm mất đi màu sắc.
Khi bóng đen uy nghiêm hạ xuống trước Thái Hòa Điện, những ánh sáng đầy màu sắc rực rỡ xen kẽ xuất hiện biến mất, Thần Đô đã ngừng lại, một lần nữa bắt đầu sống Động Thiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận và Trung Thiên Tử Vi Đại Trận tiếp tục bắt đầu dung hợp.
Từng luồng khí tức bạo phát, từng vị cường giả lao ra, đang phi nước đại mà đi về phía Hoàng Thành.
Nhưng một khắc sau đó, một luồng tia sáng bùng nổ, dư âm kia lan ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt quét qua cửu thiên thập địa, bao trùm lên ba mươi sáu phường của Thần Đô.
Với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận và Trung Thiên Tử Vi Đại vốn nên tiếp tục dung hợp trận, lại đang không ngừng tán loạn, không, là tất cả mọi thứ bắt đầu chảy ngược.
Trong nháy mắt, bảy luồng hào quang Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận phóng lên trời, đã bắt đầu chậm rãi dập tắt, năng lượng lại lần nữa bị rút đi. Trung Thiên Tử Vi Đại Trận khôi phục vẻ bình tĩnh, vốn đã xông tới đám đông cường giả ở biên giới Hoàng Thành, một khoảnh khắc khôi phục ý thức đó, cũng đã trở lại trong nhà lần nữa.