Thập Vạn Đại Sơn, Hổ Sơn.
Yêu vân màu xanh lá gào thét mà tới, tựa như một ánh sao xẹt thẳng vào Hổ Sơn.
Giọng Hổ Kinh Thiên chấn động bốn phía: "Lão nhị, lão tam, lão tứ đâu rồi, còn không mau ra nghênh tiếp đại ca."
"Lần này đại ca mang thứ tốt về cho lão nhị, lão tam và lão tứ các ngươi đây, ta có Trường Sinh Đan đủ để khiến các ngươi kéo dài tuổi thọ."
"Nếu không phải vì cướp đoạt Trường Sinh Đan này, đại ca đã về từ lâu rồi."
Yêu vân tán đi, máu tươi từ lỗ thủng chảy dọc gương mặt hổ cực lớn mà xuống, mắt hổ nhìn khắp bốn phía, nhưng vừa bắt gặp mộ bia mới dựng lên, đồng tử lập tức co rụt lại, không dám tin tưởng: "Không thể nào."
"Thời gian không đúng."
"Chắc chắn không phải chết già."
"Ai?"
"Giết đệ đệ của ta?
Thiên Ma Đàm.
Giữa trưa hôm sau.
Tiêu Thiên Hữu mặc trang phục đẹp đẽ, đeo mỹ ngọc bên hông, khí chất cao quý như bẩm sinh đã có.
Trần Vạn Long đứng cạnh Tiêu Thiên Hữu, đã nhường lại vị trí nhân vật chính, cam nguyện đảm đương vai phụ.
Khu vực phía sau an tĩnh vô cùng, trống rỗng không có một ai, tựa như tin tức oanh động toàn Thiên Ma Tông hôm qua không hề tồn tại vậy.
Bản tính con người là xu lợi tị hại, âm mưu của Tiêu Thiên Hữu không tính là cao minh, coi như là dương mưu, nói thẳng luôn cho người ta. Rất nhiều người nhìn ra được mưu đồ của Tiêu Thiên Hữu, người có thực lực thấp kém đương nhiên không dám chủ động tham gia, không dám tới khu vực lân cận Thiên Ma Đàm quan chiến.
Nhưng bọn hắn người không đến không có nghĩa là không có cách nào biết được động tĩnh tại Thiên Ma Đàm bên này. Thiên hạ nhan nhản đủ loại bí thuật, thành ra gần Thiên Ma Đàm chẳng có ma nào, nhưng lại có vô số ánh mắt đang quan sát.
Tiêu Thiên Hữu là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, linh giác có thể cảm nhận rành mạch từng đạo ánh mắt thăm dò bốn phía. Đúng là khiến người ta rợn cả sống lưng.
Tiêu Thiên Hữu hơi ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút.
Tán cây rậm rạp cành lá che kín phần lớn tia sáng, ánh nắng từ kẽ lá rơi rụng thành từng chùm chiếu lên người Tiêu Thiên Hữu như từng đạo ánh sáng thần thánh.
Còn thiếu chút nữa mới tới thời gian.
Tiêu Thiên Hữu lẳng lặng chờ đợi.
Nói giờ nào thì phải đúng giờ ấy.
Không lâu sau, Tiêu Thiên Hữu thấy thời gian đã đến, lập tức đánh mắt sang phía Trần Vạn Long, khẽ gật đầu. Tiêu Thiên Hữu bước về phía trước một bước, giẫm thẳng vào đầm nước Thiên Ma Đàm, nước trong đầm thoáng cái bao trùm qua giày Tiêu Thiên Hữu.
Tiêu Thiên Hữu không ngập ngừng nửa phần, từng bước đi sâu vào bên trong Thiên Ma Đàm, cả cơ thể dần bị Thiên Ma Đàm bao phủ.
Sau khoảng mười bước, Tiêu Thiên Hữu hoàn toàn chìm vào trong Thiên Ma Đàm.
Rất nhiều ánh mắt vẫn đang bình tĩnh nhìn cảnh này.
Với võ giả bình thường mà nói, Thiên Ma Đàm là một khu cấm địa, nếu không có gì đáng ngờ, kẻ dám chìm vào Thiên Ma Đàm chỉ có chịu chết.
Nhưng nếu chủ động tu hành 《Cửu Chuyển Thiên Ma Pháp》, không cần biết tiến độ 《Cửu Chuyển Thiên Ma Pháp》 đến đâu rồi thì Thiên Ma Đàm cũng đều không trí mạng nữa. Bởi vậy, giai đoạn này mới là khúc mở màn, vở kịch chân chính còn chưa bắt đầu.
Thời gian từng giọt trôi qua, Thiên Ma Đàm tựa như trung tâm của thế giới, ánh mắt thăm dò khắp nơi như muốn nhìn thấu toàn bộ mánh khóe trong Thiên Ma Đàm, hiểu tường tận mới thôi.
Rầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên.
Có một quái vật khổng lồ bất chợt lao ra từ sâu dưới Thiên Ma Đàm.
Một vị Pháp Tướng tràn ngập ánh sáng vô hạn, dâng thẳng từ trong đầm nước của Thiên Ma Đàm lên tới.
Nước bốn phía bắn tung toé, bọt nước không ngừng từ trên người Pháp Tướng trượt xuống. Một vị đế vương xuất hiện trong thiên địa, trên thân khoác áo miện, đội mũ miện, rèm miện từ mũ rủ xuống.
Vị Diêm La Pháp Tướng này bất ngờ xuất hiện dọa cho bốn phía khiếp sợ, dẫn dắt linh khí thiên địa thay đổi thật lớn.
Trước khi Đậu nào đó xuất hiện, Tiêu Thiên Hữu kinh tài tuyệt diễm, thiên phú trác tuyệt, là Các thần trẻ tuổi nhất Đại Chu, tu luyện võ học Thần Ma trấn phái 《Diêm La Trấn Ngục Kinh》, thành công ngưng tụ Pháp Tướng tuyệt phẩm.
Pháp Tướng tuyệt phẩm vừa xuất hiện đã nở rộ ra ánh sáng vô tận, tựa như ngay cả mặt trời trên vòm trời cũng không có cảm giác tồn tại rõ ràng.
Cảnh này chấn động tứ phương, nhưng lại khiến người không hiểu ra sao, không biết Tiêu Thiên Hữu muốn làm gì?
Nhưng trong số những người này, có người lộ vẻ hiểu ra, thậm chí ngày càng nhiều người nghĩ rõ mấu chốt trong đó, không khỏi nhìn về phía trên Thiên Ma Đàm, đặc biệt là nhìn về phía Diêm La Pháp Tướng, tràn đầy không dám tin.
Bọn hắn còn âm thầm may mắn trong lòng, cho rằng đây chỉ là hư trương thanh thế, Tiêu Thiên Hữu tuyệt đối không dám để Diêm La Pháp Tướng tan rã, ngưng trọng lại Pháp Tướng khác ngay trong Thiên Ma Đàm.
Nhưng tình huống tiến triển cho bọn họ một cái tát. Diêm La Pháp Tướng uy phong lẫm liệt như binh tướng của Thiên Đế tuần tra Nhân cảnh đang ầm ầm phát sinh biến đổi khổng lồ. Diêm La Pháp Tướng chậm rãi tán loạn, vô số hào quang từ trên Diêm La Pháp Tướng chảy xuống như ngàn ánh sao lấp lánh, lại như tiên nữ tán hoa, đốm sáng rơi lác đác khắp bốn phía Thiên Ma Tông.