Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1311 - Chương 1311. Không Diễn Nữa, Ngả Bài Đi, Thiên Ma Tông Đều Là Phân Thân Của Ta 4

Chương 1311. Không diễn nữa, ngả bài đi, Thiên Ma Tông đều là phân thân của ta 4 Chương 1311. Không diễn nữa, ngả bài đi, Thiên Ma Tông đều là phân thân của ta 4

Hổ Kinh Hoàng hành động dẫn tới phản ứng chuỗi, một bên cự lãng hoành không, như Ngân Hà chốn Cửu Thiên rơi xuống phàm trần, trùng điệp xông thẳng xuống phía dưới như muốn phá hủy chốn Nhân cảnh.

Một bên ngọn lửa hoành không, lửa lớn cháy hừng hực , phản chiếu một phiến bầu trời, vô số cây cối và bùn đất bị cuồng phong quấn lên, hóa thành củi thêm vào lửa đỏ, ngọn lửa được thêm nhiên liệu hóa thành cả một biển lửa, sóng lửa phía sau cao hơn phía trước, ngang nhiên phóng tới Thiên Ma Đàm.

Trần Vạn Long ôn hòa nhìn thẳng sinh cơ của Ninh Trung Tài tiêu tán, tan biến giữa đất trời, lạnh lùng nói: "Lão thất phu, nể mặt còn không cần."

"Vốn dĩ thiện tâm một chút, lưu lại cho ngươi một mạng. Đáng tiếc, là chính ngươi không biết điều."

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên vòm trời, gió nổi mây vần thay phiên nổi lên, sơn nhạc hổ trảo kia nhấc lên cuồng phong bạo vũ. Ánh mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, không hề rung động mảy may.

Mà lực lượng Thủy Hỏa ở nơi xa đều ầm ầm phóng tới hổ trảo giữa trời chứ không phải công kích Trần Vạn Long.

Trần Vạn Long quăng nhẹ Phá Quân Vẫn Thần Cung mà ra, hóa thành từng đốm sáng nhỏ, biến mất không thấy. Trần Vạn Long chắp tay sau lưng, bạch y không nhiễm một hạt bụi bay phần phật giữa cuồng phong. Hắn bình tĩnh nói: "Ta còn tưởng rằng trong tứ hổ của Hổ Sơn, Hổ Kinh Hoàng ngươi có hi vọng chứng đạo lớn nhất cơ đấy."

"Bởi thế, rõ ràng ta biết ngươi tới Nhân cảnh, lại vẫn không dám khinh thường vọng động, chỉ sợ ngươi đã chứng đạo."

"Rõ ràng biết rõ hy vọng này không cao, ta lại vẫn không dám vọng động."

"Nhưng ngươi vừa ra tay đã lộ thực lực rồi, chẳng qua là Phàm cảnh mà thôi. Ngươi nên trở thành tài liệu chính của Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, tăng thọ cho ta."

"Không phí công ta mưu đồ một phen, đau khổ dằn vặt chờ ngươi nhập cảnh."

Ánh mắt hắn chậm rãi di chuyển, nhìn về một phương hướng trong bóng tối, cười lạnh: "Chỉ là huyết mạch Huyền Hổ là đủ để mang đi luyện chế Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan rồi, còn một tiểu lão hổ còn lại cũng có quan hệ huyết thống, đúng là mua một tặng một."

"Một mạch Hổ Sơn đều là Yêu tốt."

Hắn nhìn về phía Đậu Trường Sinh, cười nói: "Cũng nhờ có đồ nhi ngoan trải phẳng đường phía trước cho vi sư."

Cuồng phong gào thét, mưa như thác đổ.

Cảnh tượng tựa hủy diệt thế giới lại không ảnh hưởng đến Trần Vạn Long chút nào.

Bạch y không nhiễm một hạt bụi, chắp hai tay sau lưng đứng trên vòm trời. Rõ ràng là động tác rất bình thường nhưng lại tràn ngập một luồng lực lượng áp bách. Người vẫn là người nọ, nhưng chỉ đôi câu đơn giản đã mang đến áp bách đủ để khiến Đậu Trường Sinh như hít thở không thông.

Đôi mắt Đậu Trường Sinh đang không ngừng nhìn qua lại bốn phía, có thể thấy rõ ràng Kim Tôn và Mộc Độc vốn đang vẫn luôn xông lên tấn công giờ cứng đờ như cương thi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Hơn nữa hơi thở của bọn họ đang không ngừng tăng cao, vốn chỉ là võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, lúc này liên tục phá quan, nháy mắt đã tăng lên tới võ đạo nhất phẩm, trở thành Vô Thượng Tông Sư.

Không chỉ hai người bọn hắn, đối thủ Vương Bất Ngạ của Đậu Trường Sinh cũng như vậy, ánh sáng trong đồng tử thoáng chốc tiêu biến, đờ đẫn vô thần đứng trước mặt Đậu Trường Sinh như một khối xác chết.

Trần Vạn Long thong thả cất tiếng, mấy người đang đờ đẫn kia cũng đồng loạt nói cùng lúc, từng ánh mắt đổ dồn về phía Đậu Trường Sinh, dọa cho Đậu Trường Sinh lạnh cả sống lưng.

"Đời này của ta trước có Tư Mã Phương Nghị, sau có Á Thánh, áp cho ta không thở nổi, nửa đời tầm thường. Ta đã cam nguyện chờ chết, nào đâu biết rằng, khoảnh khắc tận số..."

"Lại cầu được đường sống trong chỗ chết."

Trần Vạn Long chợt cười phá lên, tiếng cười tàn sát bừa bãi truyền ra, Kim Tôn, Mộc Độc và cả Vương Bất Ngạ cũng đồng thời làm ra hành động tương tự. Hơn nữa, Đậu Trường Sinh có thể rõ ràng nghe được từ phương xa cũng vang lên tiếng cười lớn, liên tục nối liền, xa xa hòa hợp.

Cộng Công Pháp Vương đứng trên thiên thủy dậy sóng hào hùng cười to, Chúc Dung Pháp Vương hồn nhiên vờn quanh ngọn lửa, quyền ra như long, từng trường long ngọn lửa ầm ầm quấn quanh hổ trảo, cũng cất tiếng cười to bừa bãi.

Moá nó.

Có phải phim ma quái đâu.

Làm mẹ gì rợn cả người thế.

Đậu Trường Sinh nổi hết cả da gà, khí lạnh không ngừng từ gan bàn chân dâng lên. Dù hiện tại giữa hè chói chang lại không cảm nhận được chút hơi nóng nào.

Coi khinh.

Thật đúng là khinh thường sư phụ hờ này rồi.

Vốn tưởng rằng Long Dương của Đại Nhật Tông, đứng thứ hai Địa Bảng, Vô Thiên Vô Nhật đã là chân thân của hắn. Như vậy đã mạnh lắm rồi. Nào biết còn chẳng bằng một phần mười su phụ nhà mình.

Long Dương mạnh thì mạnh thật, nhưng ngươi nhìn mấy tên ánh mắt đờ đẫn bây giờ xem, đều là cao tầng của Thiên Ma Tông, thuần một mảnh võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm.

Bình Luận (0)
Comment