Hồ Kinh Thiên trở lại Hổ Sơn được một thời gian, vừa đủ để hắn điều tra rõ ràng những chuyện xảy ra trong mấy trăm năm này
Từng luồng lưu quang không ngừng lập loè gào thét, từng mãnh hổ cao lớn tuấn tú từ bốn phương tám hướng xông tới, nháy mắt trên đỉnh núi đã đứng la liệt mãnh hổ, cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Hổ Kinh Thiên.
Những ánh mắt này nóng rực, tựa như đủ nhiệt độ để hòa tan hắn.
Thiên Yêu.
Hổ tộc bọn họ lại có một Thiên Yêu rồi.
Trong Yêu tộc, Hổ tộc không phải tộc nhỏ yếu nhất, nhưng cũng chỉ có hai Thiên Yêu mà thôi. Hiện tại có thêm một Thiên Yêu xuất hiện, địa vị của Hổ tộc trong Yêu tộc chắc chắn nước lên thì thuyền lên, tấn thăng thành Vương tộc trong Yêu tộc.
Yêu tộc dùng thực lực xưng hùng, trong đó từ xưa đến nay chỉ có một mạch Hoàng tộc, nhưng Vương tộc thay đổi không ngừng. Không cần biết là tộc loại gì, chỉ cần có được ba Thiên Yêu hoặc một Yêu Thần là có thể thăng thành Vương tộc.
Bất cứ Yêu Thần nào đều nắm giữ khí tức Tiên Thiên, là Tiên Thiên Thần Ma dự bị trong vạn tộc. Tuy thứ tự Hổ tộc bọn hắn chắc chắn thấp hơn những Vương tộc còn lại, nhưng cũng đứng phía trên các chủng tộc khác rồi
Yêu tộc tổng cộng mười mấy Thiên Yêu, lại có được bao nhiêu tộc có thể có đến ba Tôn Giả trong tộc cơ chứ?
Huyền Hổ không thẹn là vương tộc của Hổ tộc ta, mới hơn một nghìn năm, một mạch này lại sinh ra một Thiên Yêu, Hổ tộc có thể có vương tộc như vậy đúng là chuyện may mắn.
Chỉ cần liên tưởng đến Hổ tộc trở thành vương tộc, sau này qua lại Thập Vạn Đại Sơn không gặp bất cứ trở ngại nào nữa là hổ nào cũng khoan khoái trong lòng.
Mắt hổ cực lớn của Hổ Kinh Thiên nhìn lướt một vòng, ghi nhớ thái độ đám hổ trong đáy mắt, sau đó cũng không đếm xỉa đến chúng hổ nữa mà nhìn về phía yêu vân xanh đậm đang hạ xuống. Yêu vân này như một chiếc cầu thang kéo dài đến cuối thế giới, Hổ Kinh Thiên không chút do dự bước về phía trước một bước.
Thoáng cái, yêu vân xoay tròn, chợt biến mất không thấy. Sau khi Hổ Kinh Thiên từ trong yêu vân hạ xuống thì vừa lúc tới trước một tòa đại điện hùng vĩ, phong cách tòa cung điện này thực thô bỉ, cuồng dã, nhưng lại cực kỳ nguy nga, hổ uy lẫm liệt tràn từ nơi này ra tới chấn nhiếp tứ phương, khiến cho vạn vật yên tĩnh, không còn sót lại sinh linh nào.
Một nam tử xồm xoàm râu dài màu vàng óng, sợi râu dày đặc như cương châm, từng sợi đứng thẳng, rậm rạp che lấp gần nửa gương mặt, miệng đã bị râu bao trùm toàn bộ, chỉ có thể trông thấy sống mũi cao thẳng và một đôi mắt hổ.
Nhìn thấy Hổ Kinh Thiên, nam tử thân thiết tiến lên vỗ mu bàn tay to như chậu giặt y phục của Hổ Kinh Thiên, thân mật nói: "Thế hệ này một mạch Huyền Hổ ra bốn hổ chứ không còn là đời đời đơn truyền, bổn quân đã biết chắc chắn Huyền Hổ thế hệ này lại sẽ xuất hiện một Thiên Yêu."
"Quả nhiên, Hổ Kinh Thiên ngươi dĩ nhiên chứng đạo thành công."
"Đây là chuyện cực tốt, Hổ tộc ta có thêm một Thiên Yêu, có thể được liệt vào vương tộc, sẽ có thêm quyền lên tiếng ở Yêu Đình, có thể di chuyển đến lãnh địa càng tốt, tránh xa nơi tiếp giáp với Nhân tộc. Như vậy thì tộc nhân có thể sinh sôi phát triển càng tốt hơn, chứ không phải chết thảm trong chiến tranh với Nhân tộc nữa."
Hổ Kinh Thiên trầm giọng nói: "Kim Sơn Quân."
"Hôm nay ta tới không phải vì đạt được lời chúc mừng của ngài, mà là đến vì lão tứ."
"Lão nhị và lão tam đã chết, đương nhiên không cần nhiều lời nữa, nhưng lão tứ mới đi Nhân cảnh không lâu, còn có hi vọng sống sót. Ta muốn Kim Sơn Quân giúp ta đón lão tứ trở về."
Kim Sơn Quân nghiêm trang lại, nghiêm túc nói: "Hổ Kinh Hoàng cũng là thiên kiêu Hổ tộc ta, cứu hắn trở lại Thập Vạn Đại Sơn là chuyện đương nhiên."
Hổ Kinh Thiên hai mắt lập lòe nhìn Kim Sơn Quân chăm chú, vừa nghe câu này thì rút lại ánh mắt sắc lẻm hùng hổ dọa người của mình, một đôi mắt hổ dần dịu trở lại.
Tuy chính Hổ Kinh Thiên cũng hiểu được Kim Sơn Quân có thể nói ra lời như vậy hoàn toàn là xem tại mặt mũi của mình, nhưng vậy cũng đủ lắm rồi. Nói cho cùng, đối phương là một Thiên Yêu, còn là một vị lão tiền bối.
Khi không biết hắn đã chứng đạo, trong mắt người này, lão tứ cũng chỉ là một hậu bối ưu tú mà thôi. Nghiêm khắc xét tới hiện tại mà nói, đúng là có cũng được mà không có cũng không sao.
Lão tứ cũng đã lớn tuổi, chậm chạp không cách nào chứng đạo, đã đánh mất tiềm lực.
Nếu lão tứ lẻ loi một mình, vì truyền thừa một mạch Huyền Hổ, Kim Sơn Quân sẽ không mặc hắn không màng. Nhưng lão tứ đã có hậu duệ, thành ra trong mắt Kim Sơn Quân, lão tứ thật sự không có tác dụng gì.
Nhưng Hổ Kinh Thiên hiểu được, cả bốn huynh đệ bọn họ thiên phú và ngộ tính đều sàn sàn như nhau. Chẳng qua hắn chiếm tiện nghi lớn tuổi, thế nên sau khi hiểu rõ một việc đã ừ bỏ tu hành bên trong Thập Vạn Đại Sơn, đi xa Thiên Ngoại Thiên, tới mảnh đất vạn tộc chém giết.