"Ba đệ đệ của ngươi đều rất cứng đầu, còn vô cùng cố chấp, lại bị thù hận che mắt, đánh mất bản tâm, đã không còn khả năng chứng đạo, bản quân hoàn toàn từ bỏ."
"Bản quân ký thác hi vọng vào con cháu Hổ Kinh Hoàng, bản quân đã bắt đầu chuẩn bị, muốn Nguyên Sơn Quân tự mình thu đồ đệ, mang hắn tới Yêu Đình sinh sống. Còn nán lại Hổ Sơn đúng là quá nguy hiểm."
"Liên tục chết ba hổ, nếu nói không có Thần Ma Nhân tộc đứng sau lưng thúc đẩy thì bản quân cũng không tin."
"Thế nên bản quân sẽ không ngăn cản ngươi đón Hổ Kinh Hoàng trở về, thậm chí sẽ tương trợ ngươi. Chẳng qua ngươi muốn chuẩn bị tinh thần cho chuyện xấu nhất. Mưu đồ của Nhân tộc không nhỏ, không có khả năng cam tâm chỉ nhằm vào tiểu yêu thông thường."
"Dù là một mạch Huyền Hổ cũng không đáng cho Thần Ma của Nhân Tộc tự mình nhằm vào. Theo bản quân thấy, đây chỉ là việc thuận tay, mục đích chân chính là Thiên Yêu."
"Bọn chúng muốn Thiên Yêu Hổ tộc ra tay cứu viện, mượn đó xuất thủ giết yêu."
"Nhân tộc tính toán đánh bừa mà trúng, câu ra con cá lớn là ngươi, lần này ngươi đi sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, thậm chí có khi còn không về được."
"Như vậy ngươi cũng muốn đi ư?"
Máu tươi từ vết thương chảy xuôi xuống gò má, Hổ Kinh Thiên duỗi tay quệt đi, trầm giọng nói: "Nhất định phải đi."
"Lão nhị chưa từng phụ ta, lão tam và lão tứ đều vì báo thù mà tới. Huyết mạch thân tình, sao có thể ngó lơ?"
Kim Sơn Quân gật đầu nói: "Bản quân biết tính cách một mạch Hổ Sơn các ngươi. Thế nên sau khi biết ngươi chứng đạo đã đưa tin đi Yêu Đình, tiến hành bố trí một chút."
"Nguyên Sơn Quân đã mượn danh nghĩa Yêu Đình đi đến Nhân tộc chuộc yêu."
"Tuy Hổ Kinh Hoàng là huyết mạch Huyền Hổ, nhưng tuổi đã cao, chỉ còn vài chục năm tuổi thọ, hi vọng chứng đạo xa vời, chỉ cần trả giá chút đại giới, có lẽ Nhân tộc sẽ không khấu người."
"Lúc này cũng nên có tin tức rồi."
Một luồng ánh sáng xẹt vào, rơi xuống tay Kim Sơn Quân, Hổ Kinh Thiên vội vàng nhìn sang, cặp mắt hổ lộ ra vẻ mong đợi. Kim Sơn Quân an ủi: "Hẳn là tin tức tốt, dù là trả giá đại giới nhiều một chút, chỉ cần đổi lấy ngươi an tâm thì hết thảy đều đáng giá."
Kim Sơn Quân nhìn ngọc giản có đôi cánh trắng toát, vừa nhìn đã bạo nộ hét lớn: "Thần Binh?"
"Nhân tộc đúng là công phu sư tử ngoạm, dù rút gân lột da Hổ Kinh Hoàng, hắn cũng không đáng giá ba kiện Thần Binh đi?"
"Đừng nói là ba kiện Thần Binh, một kiện cũng không đáng."
Hổ Kinh Thiên cũng giận dữ, gầm thét rống giận: "Nhân tộc có ý gì vậy?"
Kim Sơn Quân phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói: "Thiên Ma đời thứ chín, tuyệt đối là hắn."
"Chỉ có hắn mới có nhãn tuyến trải rộng khắp thiên hạ, không ngờ Hổ tộc ta cũng tồn tại ứng thân của hắn. Thiên Ma đời thứ chín đã biết ngươi chứng đạo Thiên Yêu."
"Hắn như vậy là muốn ngươi chết."
"Không thể đi Nhân tộc nữa, đi là sẽ không về được."
"Nhịn một lần sóng yên bể lặng, lui một bước biển rộng trời cao."
"Tuyệt đối không được đi."
Trong lúc Kim Sơn Quân nói chuyện đã lén lút báo tin cho Yêu Đình. Người này không phải đại yêu phàm tục mà là một Thiên Yêu đấy. Yêu tộc tuyệt đối không thể đánh mất hắn, dù dùng sức mạnh trấn áp cầm tù cũng còn hơn để hắn đi chết ở Nhân tộc.
Hổ Kinh Thiên vừa quay người, từng dải yêu khí hiện ra như gió bão, nháy mắt phóng lên trời.
Kim Sơn Quân vung bàn tay to ngăn trước mặt Hổ Kinh Thiên, nhưng lại chỉ xẹt qua, thứ phóng lên trời hóa ra chỉ là bọt nước. Kim Sơn Quân giật thót, không hay rồi, Hổ Kinh Thiên chạy thoát.
"Tai họa."
Hậu quả khi Hổ Kinh Thiên ra tay cực kỳ nghiêm trọng, rất có khả năng không thể trở lại thì không cần bàn cãi nữa. Nhưng hậu quả khi Yêu tộc phá huyết thệ mới là kinh khủng, Yêu tộc cũng không chuẩn bị tinh thần khởi xướng đại chiến Thần Ma với Nhân tộc.
Nhân tộc chắc chắn cũng không chuẩn bị, nhưng không tránh khỏi Nhân tộc dùng chuyện này đến cửa đòi hỏi chỗ tốt.
Một luồng tia sáng xẹt qua, lại là một con thần điểu toàn thân màu xanh lá, ngạo nghễ bay múa trên không trung.
Hào quang hóa thành văn tự, lơ lửng trước mặt Kim Sơn Quân.
"Thanh Điểu đưa tin, đây là Yêu Hoàng xuất quan."
【Hổ Kinh Thiên không thể chết được!】
【Nhân tộc muốn chiến, thì chiến!】
Trở lại tuyến thời gian bình thường!
Thiên Ma Tông.
Sư phụ thần bí ngưng mắt nhìn cuối chân trời phương xa, dù cách nhau trăm ngàn dặm nhưng khí tức ngang ngược mạnh bạo đến cực điểm kia vẫn ùn ùn trùng kích kéo tới.
Chỉ dựa vào khí tức đã đủ quét ngang bốn phương, đồ lục ngàn vạn sinh linh.
Tựa như một ngôi sao băng gào thét xông tới, kéo theo cương khí quét ngang tứ phương, một cây cổ thụ che trời lâm hải nháy mắt đã hóa nát bấy, cương khí tồi khô lạp hủ cương khí diệt sạch hết thảy những vật ngăn cản đằng trước.
Thanh thế kinh thiên động địa, dẫn tới thiên tượng to lớn vô cùng.
Nhưng Thần Ma?
Thần Ma tộc ta đâu?