Chung quy, Yêu tộc có thể nhịn bởi vì thực lực của Yêu tộc không bằng Nhân tộc, bọn họ không có gánh nặng gì, ai cũng biết họ không bằng Nhân tộc, sau cùng cũng chỉ cho rằng họ có một chút nhát gan mà thôi.
Nhưng Nhân tộc là bá chủ đất trời, nếu vẫn lặng thinh sau cái chết của một vị Thần Ma thì sẽ mất hết mặt mũi, lại còn không thể trấn áp được vạn tộc khác, đến lúc đó Vạn tộc đổ xô vào, Nhân tộc sẽ không gánh nỗi.
Giữa lúc chớp lửa điện giật, trong tâm trí Đậu Trường Sinh hiện lên từng cảnh tượng, thoáng cái đã nắm rõ được mưu đồ của Thương tộc.
Có được bản lĩnh này không phải do Đậu Trường Sinh phản ứng nhanh, mà nhờ hắn đã biết thân phận của Hổ Kinh Thiên nên mới đảo ngược lại được.
Cúi đầu nhìn xuống tay chân của mình, có thể thấy rõ ràng chúng đang từ từ tiêu tan như bọt nước, Đậu Trường Sinh thở dài một tiếng, cũng không hề có ý cố gắng chống cự, bởi vì tất cả mọi thứ đều là tốn công vô ích.
Trải qua thảm án Tiêu viên trước đó, Long Môn đã không thể sử dụng được nữa, lần trước khi dao động Long Môn truyền ra đã kinh động đến Thần Ma, sao họ có thể không có phòng bị, lần này là một ví dụ rõ ràng, ngươi coi Thần Ma là kẻ ngốc, nhưng ngươi chẳng hề biết người ta mới là kẻ tinh anh và xem ngươi như đồ ngốc.
Thế nên rõ ràng Đậu Trường Sinh có nguyên linh Thượng Cổ Chân Long, cũng không có nguyên do đi Long Môn, nếu chỉ là Nhân tộc Thần Ma thì vẫn ổn, nhưng quan trọng là có Long tộc Thần Ma nữa, vậy thì Long Môn chính là một nơi nguy hiểm rồi, lúc này chắc chắn không thể bại lộ, nếu không Long tộc sẽ nghi ngờ, để rồi lần tới sẽ không thể đóng gói Long Môn mang đi được nữa.
Thực ra dù có vận dụng Long Môn cũng không thể tránh khỏi lần truyền tống này, truyền tống này có cấp bậc Tiên Thiên, Long Môn đỉnh phong cũng chỉ là Thần Binh, còn cách một khoảng nữa mới tới Tiên Thiên Thần Binh, cần phải thuần hóa linh tính mới được, không phải nhân tính áp đảo long tính, thì là long tính lấn át nhân tính.
Đậu Trường Sinh bắt đầu mặc kệ sự đời, cả sư phụ thần bí cũng vậy, họ lựa chọn bỏ mặc mọi thứ đến đâu thì đến và chờ đợi sự giải cứu cuối cùng từ Nhân tộc.
Bọn họ có thể chẳng ngó ngàng gì tới, nhưng Nhân tộc thì không, đừng nói đến vấn đề mất mặt, giờ đây không thể xem nhẹ phân lượng của bất cứ vị nào trong ba người cả, càng không thể bỏ cuộc dễ dàng.
Đậu Trường Sinh rơi vào suy ngẫm, lúc hắn suy tư về cục diện kế tiếp, cứu viện đã đến đúng kế hoạch.
Một vị Thanh Đồng Đỉnh Quang Ảnh ba chân hai tai đã giáng xuống trong một hơi thở.
Trên Thanh Đồng Đỉnh chạm trổ núi cao sông dài, vùng đất đắc địa, vật thể kỳ lạ, thể hiện muôn dặm non nước của Nhân tộc, trong nháy mắt xuất hiện liền khiến cho Tiên Thiên Truyền Tống Thạch vốn đang không ngừng tràn ngập ánh sáng chói lóa tức khắc trở nên ảm đạm, những vết nứt vốn đã trải rộng toàn thân thoáng chốc bắt đầu sâu hơn.
Răng rắc, răng rắc, răng rắc!
Âm thanh vang lên liên tiếp, Tiên Thiên Truyền Tống Thạch phát ra tiếng vỡ vụn, vô số mảnh nhỏ không ngừng rơi xuống, bắt đầu tan rã một cách nhanh chóng, chưa kịp rơi xuống mặt đất đã triệt để tan biến.
Đậu Trường Sinh có thể cảm nhận rất rõ lực kéo đột nhiên giảm đi hơn phân nửa, liền không khỏi ngẩng đầu nhìn, liếc mắt đã thấy Thanh Đồng Đỉnh cao khoảng trăm trượng đang sừng sững giữa vòm trời.
Vật thể khổng lồ này làm chấn động lòng người, hào quang và hơi nóng ngập tràn, vờn quanh Thanh Đồng Đỉnh.
Đây là Cửu Đỉnh.
Lòng Đậu Trường Sinh bất chợt hiểu ra.
Một trăm lẻ tám châu Nhân cảnh , lực truyền tống khá khó khăn, nên sự thuận tiện kém xa Thiên Ngoại Thiên, mà nhờ có Cửu Đỉnh phân bố khắp bốn phương, trấn áp vạn dặm sông núi ở Nhân cảnh , đây là tấm bình phong che chở của Nhân cảnh , chặt đứt con đường dị tộc mượn lực không gian để lén lút xâm nhập vào Nhân cảnh.
Trừ phi nhận được sự cho phép từ Cửu Đỉnh mới có thể vận dụng lực không gian, còn lại nếu muốn vào được Nhân cảnh chỉ có thể dùng cách tương tự như Hổ Kinh Thiên, quang minh chính đại từ biên giới nhảy vào.
Vào khoảnh khắc Cửu Đỉnh hiển hiện dấu tích bên trong Nhân cảnh , kể cả có là Tiên Thiên Truyền Tống Thạch cũng sẽ bị trấn áp, và giờ đây bọn họ đang bị vây ở biên giới, đặc biệt là Thiên Ma Tông tông môn rêu rao ở cách biên giới không xa, bình thường hay thể hiện oai phong, nhưng hiện giờ cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Cửu Đỉnh xuất hiện rồi, song, là hình chiếu của nó tới trước, chân thân của Cửu Đỉnh thì cần thời gian, mà thật khéo bọn họ không có thời gian.
Phần lớn lực lượng đã dần mất hẳn, nhưng một phần nhỏ lực lượng vẫn lôi kéo bọn họ đi như cũ, làm họ trực tiếp biến mất ở Nhân cảnh và đi đến Thập Vạn đại sơn.
Ngay trong nháy mắt họ sắp sửa rời khỏi Nhân cảnh , một bàn tay trắng nõn không tì vết từ trên trời hạ xuống, hoa văn trên bàn tay rõ ràng, lưới pháp chằng chịt, che khuất bầu trời, thế giới trở nên tăm tối như thể bị nắm giữ trong lòng bàn tay.