Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1356 - Chương 1356. Đậu Thánh Mẫu: Tuy Bọn Họ Linh Nguyên Cấu, Nhưng Bọn Họ Là Yêu Tốt Mà! 3

Chương 1356. Đậu Thánh Mẫu: Tuy bọn họ Linh Nguyên Cấu, nhưng bọn họ là yêu tốt mà! 3 Chương 1356. Đậu Thánh Mẫu: Tuy bọn họ Linh Nguyên Cấu, nhưng bọn họ là yêu tốt mà! 3

Chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn, Cẩu yêu ở trước mặt ngưu yêu yếu đuối vô lực giống như đứa bé ba tuổi, thế nhưng ngưu yêu ở trước mặt Đậu Trường Sinh cũng như vậy.

Ngưu yêu bị xiềng xích pháp lực trói cực kỳ chặt chẽ, không ngừng cố sức giãy dụa, đồng thời rống to: "Ta không giết hắn."

"Ta chỉ định dạy cho hắn một bài học."

"Nam Yêu Thành cấm chém giết, ta vẫn luôn tuân thủ."

"Nhưng hắn thế mà lại chạy vào tiệm của ta cướp giật, thành chủ đại nhân ngươi ở đâu thế, ngươi mau đến cứu ta với."

Ngưu yêu vô cùng uất ức, chỉ là dạy dỗ một chút thôi mà, thứ trộm cướp đến của hàng của mình trộm đồ, nhưng mình lại bị người ta trói lại, mình có lỗi gì cơ chứ? Có chút sai lầm nào đâu.

Hậu duệ Kế Mông thấy cảnh này, trực tiếp phất tay nói: "Thả hắn ra đi, sau đó bắt con Cẩu yêu kia lại. Giữa ban ngày ban mặt mà dám giật đồ, nếu như đổi vào lúc khác thì chẳng phải là vô pháp vô thiên à. Nam Yêu Thành là trọng địa, há có thể mặc cho hắn dương oai.”

Yêu binh lên tiếng trả lời: "Rõ!"

Thế nhưng khi Yêu binh đi tới Đậu Trường Sinh cũng bước xuống từ trên Truyền Pháp Đài. Hắn đến bên cạnh Cẩu yêu, hơi cúi người xuống duỗi tay sờ soạng Cẩu yêu gầy trơ xương như que củi. Hắn cảm nhận thi thể mất đi sức sống của Cẩu yêu, không khỏi bi thống nói: "Hắn có lỗi gì chứ?"

"Hắn chẳng qua là muốn sống thôi mà?"

"Đây là bản năng sinh tồn mà? Lẽ nào nó cũng là sai sao?"

Ánh mắt hắn nhìn về phía ngưu yêu, mở miệng chỉ trích: "Đều là cùng một tộc, vì sao ngươi lại xuống tay nặng như vậy, cho hắn một ít thức ăn không được sao?"

"Ngươi giúp cho hắn sống sót, hắn sẽ cảm kích ngươi. Có một ngày trong tương lai, chưa biết chừng hắn sẽ nổi tiếng khắp bốn phương, trở thành cường giả Yêu tộc, sẽ trở về hồi báo ngươi, báo đáp ân tình ngày hôm nay."

"Thế nhưng bởi vì cử chỉ bạo ngược của ngươi, ngươi làm mất đi một phần thù lao thì không nói, lại còn khiến hắn đánh mất tương lai tốt đẹp."

"Yêu tộc không thể hưng thịnh, cũng là bởi vì số yêu tư lượng giống như ngươi quá nhiều."

"Chỉ cần yêu yêu có thêm một chút tình cảm, thế giới này nhất định sẽ càng tươi đẹp hơn."

Sau khi Đậu Trường Sinh dứt lời, lập tức có giọng nói phụ họa theo. Có nhiều kẻ tùy tùng đầu óc đơn giản, lúc này hoàn toàn đặt mình vào góc độ của Cẩu yêu, phẫn hận chỉ trích: "Tiên sinh nói không sai."

"Hắn có lỗi gì chứ, hắn chỉ là muốn một miếng ăn thôi mà."

"Mà ngưu yêu lại không quan tâm dùng thủ đoạn độc ác, lẽ nào cho một miếng ăn là có thể khiến ngưu yêu không sống được sao?"

"Hắn chính là vì tư lợi."

"Vì tốt cho mình, hoàn toàn không để ý đến việc Cẩu yêu là đồng tộc."

Cũng có giọng nói vang lên nói: "Quá tàn nhẫn, không ngờ trên thế giới này còn có yêu tàn nhẫn như vậy."

"Hắn không xứng làm yêu, đánh đuổi hắn, cho hắn quay về núi lớn đi. Nơi ấy mới thích hợp với hắn nhất, đi tranh đấu với mấy tên súc sinh khác đi."

Âm thanh kêu đánh kêu giết không ngừng vang lên. Một người, hai người thì có lẽ không có hiệu quả gì, nhưng mười người, một trăm người, một ngàn người cùng nhau mở miệng chỉ trích mắng mỏ thì sao?

Áp lực mà việc đó mang đến đủ để đè sập phần lớn người trên đời.

Sắc mặt ngưu yêu tái nhợt, mồ hôi túa ra như mưa. Hắn ta run rẩy không ngừng, không còn dáng vẻ dũng mãnh vừa nãy, hoàn toàn bị dọa sợ.

Sư phụ nhà mình phối hợp càng ngày càng tốt, lúc này Đậu Trường Sinh phát hiện không biết có mấy người trong đó là do sư phụ nhà mình sắp xếp nữa.

Sắc mặt của hậu duệ Kế Mông ở bên cạnh rất khó coi, bởi vì Đậu Trường Sinh nói phát đánh luôn, vừa ra tay là đòi mạng, trực tiếp đổ máu.

Dưới áp lực sinh tồn, là đồng tộc quan trọng hay là tài vật quan trọng.

Nếu như đồng tộc quan trọng, vậy thì sẽ không khống chế được trật tự, yêu yêu không nỗ lực, sống không nổi thì đi đoạt là được rồi, nhưng nếu là tài vật quan trọng, thế chẳng phải là khiến Yêu tộc trong thiên hạ thất vọng đau khổ sao.

Vấn đề như thế này ở bên ngoài căn bản không phải là vấn đề, thế nhưng ai bảo trong này là Thiếu Hoàng Sơn chứ.

Là nơi mang mộng tưởng của Yêu Tướng.

Hắn đang muốn hiện thực tàn khốc hoàn toàn đánh vỡ mộng tưởng đây mà.

Cái đề tài này sẽ triệt để khiến cho các Thần Ma tranh luận, những kẻ phản đối Yêu Tướng sẽ dựa vào đó mà sinh sự.

Thiếu Hoàng Sơn phải loạn.

Thế nhưng loạn cục được dẫn tới bởi phương thiến này khiến trong lòng hậu duệ Kế Mông cảm thấy khó chịu, Đậu Trường Sinh quá ác quá độc.

Mà giờ khắc này Đậu Thánh Mẫu mới tỉnh dậy từ trong cơn bi thống, tuy phản ứng chậm một tí nhưng vẫn cố hết sức nói: "Không thể."

"Không thể đối đãi đồng tộc như thế được?"

"Đây cũng là tộc nhân của chúng ta mà."

Rối loạn!

Thiếu Hoàng Sơn đã hoàn toàn rối loạn.

Học cái tốt thì khó, học cái xấu lại vô cùng đơn giản.

Bình Luận (0)
Comment