Kim Sơn Quân bi thiết, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Hổ Kinh Thiên rơi xuống hổ đầu, giờ khắc này sự bi thiết của Kim Sơn Quân chuyển hóa thành oán giận, tức giận rít gào: "Đậu Trường Sinh.”
"Hổ Kinh Thiên đã chết, ngươi vẫn không buông tha hắn, còn muốn vu oan hãm hại hắn.”
"Tên quỷ con này ngay cả thi thể cũng không buông tha.”
"Ngươi hãy nhớ kỹ, hôm nay gieo nhân, ngày khác gặt quả, thủ đoạn của ngươi âm độc tàn nhẫn, sớm muộn gì cũng có một ngày phải chết bất đắc kỳ tử.”
Đậu Trường Sinh tức giận, lớn tiếng quát: "Mắt chó của ngươi bị mù à, ngươi nhìn kỹ một chút, ta vu oan hãm hại khi nào.”
"Trước đó ta cũng từng nói qua, tên Hổ Kinh Thiên hư hư thực thực là người Thương tộc.”
"Thương tộc ngụy trang trở thành chủng tộc khác, sau đó khơi mào chiến tranh, chuyện này đã có tiền lệ.”
Tất Phương nhìn đầu hổ rơi xuống kia, có một đôi mắt hổ màu tím, bên trong con ngươi có vui sướng lóe lên rồi biến mất, hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Không thể tưởng được ta ở trong mắt Thương tộc đã trở thành mục tiêu phải giết.”
"Vậy mà không phải cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ đến đây bàn chuyện làm ăn, mà là cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ đến hãm hại ta, đây là nhất định muốn ta phải chết.”
Yêu Hoàng vẫn luôn yên lặng, chủ động mở miệng trấn an: "Từ khi trẫm bế quan, mọi chuyện lớn nhỏ của Yêu tộc đều do khanh xử lý.”
"Qua nhiều năm như vậy thực lực của Yêu tộc tăng lên, khắp nơi phồn vinh, đều là công lao của khanh.”
"Thương tộc không tiếc hết thảy, cũng muốn hãm hại khanh, châm ngòi quan hệ của khanh cùng trẫm, điều này chỉ có thể chứng minh một chuyện, Thương tộc đang sợ hãi, bọn hắn sợ khanh chấp chính, thực lực Yêu tộc càng ngày càng mạnh, cho nên Thương tộc sợ hãi, lúc này mới không tiếc hết thảy muốn hãm hại khanh.”
"Bây giờ chân tướng rõ ràng, đây không phải một chuyện xấu, mà là một chuyện tốt, điều này chứng minh công lao của khanh đã được vạn tộc tán thành.”
"Trẫm giao các chính sách quan trọng cho khanh là chuyện vô cùng chính xác.”
"Không lâu nữa trẫm còn muốn bế quan tu hành, chính vụ của Yêu tộc sẽ tiếp tục gửi gắm cho khanh, mong rằng khanh cố gắng nhiều hơn, chờ lần tới trẫm xuất quan, Yêu tộc sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh.”
Tất Phương đã quỳ lạy dập đầu trịnh trọng đối với Yêu Hoàng, trang nghiêm túc mục nói: "Xin bệ hạ yên tâm.”
"Chỉ cần thần còn sống, nhất định dùng hết năng lực cả đời, giúp tộc ta càng thêm phồn vinh.”
Yêu Hoàng tự mình tiến lên vài bước, đến trước mặt Tất Phương, thò tay dìu Tất Phương đứng lên, thân thiết vỗ lưng hắn nói: "Trẫm tin ngươi.”
"Tin tưởng ngươi cũng sẽ không phụ lòng trẫm.”
Một giai thoại tình cảm quân thần xuất hiện trước mắt Đậu Trường Sinh, hắn khẽ nhướng mày, tình huống này có chút không đúng, lời lẽ của Yêu Tướng Tất Phương thật sự quá gượng gạo, dùng để giải thích với bên ngoài còn được, nhưng chỉ cần cẩn thận ngẫm lại, khắp nơi đều là lỗ thủng.
Thương tộc không phải kẻ đần, lấy chí bảo như Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra vu hãm Tất Phương, nói một câu không khách khí là cân lượng của Tất Phương không đủ, kể cả Yêu Hoàng cũng không được, có chí bảo như vậy trong tay không bằng đi nghiên cứu khôi phục nó như thế nào, hoặc là luyện chế lại một lần nữa hóa chí bảo như vậy thành vật của mình.
Chỗ tốt mà cái này mang đến không phải một hai tôn Tiên Thiên Thần Ma có thể so sánh, Sơn Hà Xã Tắc Đồ chí ít cũng là Bất Hủ Thần Binh.
Yêu Hoàng cố ý, muốn mượn chuyện này ổn định thế cục Yêu tộc, sau đó mới tính sổ, Đậu Trường Sinh chỉ có thể nghĩ tới tình huống như vậy.
Còn lại phải xem vạn tộc liên lạc với Tất Phương, bắt đầu đánh cờ ra sao, châm ngòi quan hệ của Tất Phương và Yêu Hoàng như thế nào, khiến Yêu tộc xung đột nội bộ.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn bốn phía, phát hiện đông đảo Yêu tộc đều đồng ý điều này, bởi vì ai cũng không muốn Yêu Tướng và Yêu Hoàng lập tức đánh nhau, khiến Yêu tộc phát sinh đại loạn, bất luận ai thắng ai thua, thất đều là tổn thất của Yêu tộc.
Bây giờ có bậc thang đi xuống, còn lại chính là biện pháp có thể khống thế cục nội đấu, Yêu tộc đấu mà không phá, hiển lộ rõ ràng rằng Yêu tộc khó chơi rất bền dẻo, không phải loại mấy chủng tộc bỗng nhiên hưng thịnh, sau đó lại đột nhiên suy bại có thể so sánh.
Có chủng tộc thay đổi rất nhanh, khi thì mạnh mẽ như mặt trời ban trưa, nhưng khi bị ngăn trở đại thế, không liên tục có tiền lãi đổ về, mâu thuẫn nội bộ sẽ bắt đầu bộc phát, công phạt lẫn nhau, cuối cùng lưỡng bại câu thương, do đó suy bại rồi bị diệt, những chuyện như vậy từ Thượng Cổ tới nay xuất hiện nhiều lắm.
Chủng tộc trường thịnh không suy, tất nhiên có biện pháp sinh tồn riêng.
Trong lòng Đậu Trường Sinh liên tục sợ hãi thán phục, hồn nhiên không biết bây giờ hai người đang đứng giữa bão tố đùa giỡn, toàn là người trong đồng đạo.