Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1415 - Chương 1415. Vận Số Của Nhân Tộc Tăng Thêm 2

Chương 1415. Vận số của Nhân tộc tăng thêm 2 Chương 1415. Vận số của Nhân tộc tăng thêm 2

Nhưng Đan Phượng vẫn cảm giác được uy hiếp từ Nhân tộc khiến mình lạnh sống lưng, bị đè ép tới mức gần như không thở nổi.

Dù sao lúc này Nhân tộc vẫn còn chưa tính đến nơi Phúc Địa.

Đan Phượng hoảng loạn, tộc nhân của vạn tộc cũng không có bao nhiêu người thật sự xem lễ.

Đám đông nhìn vận khí của Nhân tộc gia tăng lên, trong lòng vô cùng nặng nề. Nhân tộc càng ngày càng mạnh, thiên địa lại lớn như thế, sau khi Nhân tộc hưng thịnh lên, đương nhiên sẽ chèn ép không gian sinh tồn của bọn họ.

Nhất là khi Nhân tộc sẽ tiếp tục mạnh lên, nhất định sẽ đi cướp đoạt vật khí của bọn họ.

Khóe mắt Bạch Trạch sắp nứt cả ra, lúc này có lẽ đã xuất hiện thành kiến nghiêm trọng với Đạo Nguyên, vốn tưởng rằng chỉ là nửa phần Đạo Nguyên mà thôi, lần hiến tế kế tiếp có lẽ sẽ là một phần Đạo Nguyên hoàn chỉnh, nhưng vừa bắt đầu đã là hai phần Đạo Nguyên, như vậy chắc chắn lần sau cũng sẽ không ít hơn, lần này Yêu tộc phải trả cái giá quá lớn.

Một ngụm máu tươi đã trào tới cửa miệng của Bạch Trạch nhưng bị hắn cố nuốt lại.

Bảy phần Đạo Nguyên đấy.

Trong đó còn có ba phần Đạo Nguyên do chính bản thân mình đưa tới.

Vốn là vì sợ Nhân tộc nổi điên lên, thẳng tay cướp đi Sơn Hà Xã Tắc Đồ nên bọn họ giao hẹn trước, đưa Đạo Nguyên tới để trấn an Nhân tộc, cũng chưa từng nghĩ di trạch của Oa Hoàng lại lớn như vậy.

Nếu như biết sẽ mất bốn phần Đạo Nguyên, Bạch Trạch tuyệt đối sẽ không ủng hộ việc bồi thường, mà là trực tiếp khai chiến với Nhân tộc

Coi như là một lần nữa phát động cuộc chiến ngàn năm, chết một ít Thiên Yêu thì có sao?

Chỉ cần không thiếu đi Đạo Nguyên, với căn cơ của Yêu tộc, nhất định sẽ có Yêu tộc được chứng đạo.

cuộc chiến ngàn năm, chết bảy vị Thiên Yêu cũng không khác gì so với tổn thất như hiện tại, nhưng một khi cuộc chiến ngàn năm mở ra, bọn họ còn có các đồng minh khác, cho dù bọn họ có chịu thương vong thì cũng không đến mức mất hết bảy vị Thiên Yêu.

Quá thảm.

Tổn thất quá lớn.

Bạch Trạch không ngừng ép lửa giận trong lòng xuống, hôm nay không thể nổi giận, không thể trở mặt với Nhân tộc ngay lập tức được. Đã phải trả cái giá thảm khốc đến như thế rồi, nếu như bây giờ khai chiến luôn với Nhân tộc, vậy chẳng phải là lãng phí Đạo Nguyên vô ích sao.

Không, không chỉ có bảy phần.

Tương lai bốn phần sẽ dồi dào không ngừng, cứ qua 1000 năm sẽ chia bốn phần một lần.

Một vạn năm sau, đã là 40 phần rồi.

Một ngụm máu tươi trào lên, tràn ra khỏi khóe miệng Bạch Trạch, hắn dùng ống tay áo lau đi. Yêu tộc tuyệt đối không thể thương tiếc Thương tộc được.

Tổn thất nhiều như thế, nhất định phải lấy Thương tộc bù lại.

Đây cũng là lý do tại sao hắn đã già nhưng vẫn ra khỏi núi.

Muốn chiếm được chút lợi ích cho Nhân tộc, đương nhiên phải có chiến tích không thể chối cãi, không thể làm thùng rỗng kêu to thì mới có thể thu hoạch được chiến lợi phẩm lớn nhất.

Phải dùng đao thật thương thật khiến Thương tộc đổ máu mới được, đây cũng chính là giá trị cuối cùng của mình.

Đan Phượng đặt hết tất cả mọi động thái của Bạch Trạch vào trong mắt, trong lòng thầm thở dài, không hổ là lão đại ca của Yêu tộc, nếu đổi thành lão đại ca của Long tộc, sợ là đã lao lên đánh nhau rồi.

Cuối cùng chết ở Nhân cảnh , khiến cho hai tộc xung đột kịch liệt.

Đan Phượng vốn thận trọng, đương nhiên là đồng ý với Bạch Trạch, nhưng lại có người không vừa mắt, lần này Gia Luật Hồ Từ đại diện cho Hồ tộc để tới đây, ngồi ở bên cạnh Bạch Trạch hừ lạnh một tiếng, phát hiện Bạch Trạch không thèm phản ứng lại mình, Gia Luật Hồ Từ lại hừ lạnh một tiếng nữa, Bạch Trạch vẫn không có phản ứng gì. Cuối cùng khi hắn định mở miệng nói, Bạch Trạch đột nhiên lên tiếng:

“Yêu tộc ta và Nhân tộc ở rất gần nhau, như huynh đệ ruột.

“Há một tiểu bối như ngươi có thể hiểu, còn ngồi ở đây châm ngòi ly gián.”

Vốn đang định khích Bạch Trạch để Bạch Trạch tức giận, sau đó dưới sự tức giận sẽ đánh nhau với Nhân tộc, không ngờ đổi ngược lại mình mới là người bị Bạch Trạch giận.

Gia Luật Hồ Từ tức giận bừng bừng, đôi mắt như tóe ra lửa.

Hắn chỉ tay vào vết máu trên ống tay áo Bạch Trạch, hỏi: “Đây là cái gì?”

Bạch Trạch nhẹ nhàng vung ống tay áo lên, để lộ ra vết máu.

“Lão phu thế này không phải vì bị tức, mà là nhìn thấy cuối cùng Oa Hoàng cũng được về nhà, vì cảm động quá mà thành ra thế này.”

“Ngươi cũng biết lão phu lớn tuổi, có ít bệnh cũ, nhất thời tâm trạng kích động cơ thể sẽ không khỏe, đây là chuyện bình thường.”

Bạch Trạch cầm ống tay áo lên lau miệng tiếp, đồng thời lẩm bẩm: “Cảm động quá.”

“Tộc của ta và Nhân tộc có quan hệ như thế này, đúng là có phúc.”

“Trận chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc cũng nên dừng lại thôi, không thể đánh tiếp được nữa.”

Gia Luật Hồ Từ nhìn lão già trước mặt giả vờ giả vịt, tức muốn nổ tung, cuối cùng quay ngoắt đầu đi không thèm để ý đến lão gia hỏa Bạch Trạch này nữa.

Hắn đưa lưng về phía Bạch Trạch, giọng nói châm chọc vang lên: “Yêu tộc của các ngươi là đang muốn nịnh bợ Nhân tộc, khi thảo phạt Thương tộc xong sẽ dựa vào đó để lấy được lợi ích, như vậy không được đâu.”

Bình Luận (0)
Comment