Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 1419 - Chương 1419. Đưa Kỳ Ngộ Cũng Khó Khăn 3

Chương 1419. Đưa kỳ ngộ cũng khó khăn 3 Chương 1419. Đưa kỳ ngộ cũng khó khăn 3

Tiên Tề dịu giọng xuống, thở dài nói tiếp: “Phẩm chất của trẫm không cần phải thử thách, nếu như bí mật này có hiệu quả đối với Nhân tộc, trẫm đương nhiên sẽ không thờ ơ, cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để lấy được nó. Có lẽ hai bên đều cảm thấy vui mừng, nhưng cũng là vi phạm giao ước ban đầu.”

“Ngươi dự định chờ thêm một thời gian, trẫm cũng biết suy nghĩ của ngươi, ngươi nghĩ phải đợi đến sau khi Đậu Trường Sinh được chứng đạo Thần Ma, hoặc là có được đầy đủ lực lượng của Thần Ma rồi, sẽ trở thành chủ lực để thảo phạt Thương tộc.”

“Đậu Trường Sinh hiện tại đang trong thời gian cường thịnh nhất, vận khí thịnh vượng, điều này có lợi với Nhân tộc, trẫm cũng đồng ý.”

“Nhưng đối với sự can thiệp từ Đậu Trường Sinh, toàn bộ đều phải thu hồi lại, chỉ cần đề phòng có kẻ ỷ lớn hiếp nhỏ là được, còn lại để mặc hắn phát huy.”

“Thần Ma không can thiệp vào phàm tục, đối với dòng dõi Tiên Thần, bọn họ sẽ không xem chúng với ánh mắt khác, cho bọn chúng nhiều cơ hội được chứng đạo Thần Ma, có Đạo Nguyên nghiêng về phía mình, đương nhiên bọn họ sẽ không vì Đậu Trường Sinh lập được công lớn mà bảo hắn phải chứng đạo Thần Ma được.”

Đại Diễn nhếch miệng, vỗ nhẹ vào miệng mình một cái, lắc đầu mở miệng nói: “Ngươi quá lạnh lùng.”

“Có một ít đãi ngộ đặc thù, Đậu Trường Sinh vẫn phải nhận được.”

Tiên Tề từ chối nói: “Không thể mở cửa sau như thế được, giống như Thiên Cơ vừa nói, bây giờ cho Đậu Trường Sinh ưu đãi như thế thì những dòng dõi Tiên Thần khác thì sao?”

“Bọn họ là hậu duệ Thần Ma, cha ông đều có công lớn với Nhân tộc, nếu cho Đậu Trường Sinh lợi ích, trong lòng bọn họ há có thể không oán hận?”

“Bàn về công lao, đúng là Đậu Trường Sinh có công lớn, nhưng chẳng lẽ bọn họ không có sao? Tương Thủy Thần Nữ quanh năm tọa trấn Nam Sơn, mỗi lần Yêu Sơn khơi mào chiến tranh đều cần Tương Thủy Thần Nữ ra mặt trấn áp, có đôi khi sẽ đại chiến một trận với Cửu Anh, quanh năm suốt tháng kéo dài như vậy, trong người cũng có di căn.”

“Tuy rằng như thế còn chưa thể có được Đạo Nguyên, nhưng cái giá phải trả nhỏ sao?”

“Hoặc như trong trận chiến tranh đoạt Phúc Địa vừa rồi, nhìn như Đậu Trường Sinh có được thắng lợi, nhưng nếu không có Tự Vô Mệnh tự mình trấn giữ, thậm chí là khai chiến, thì Phúc Địa bị cướp mất có thể lấy về được sao?”

“Sự việc Thần Ma cũng là do Cửu U tình nguyện đi chết, chấp nhận trả một cái giá khổng lồ, bây giờ thắng lợi tất cả mọi người đều còn sống, nhưng nếu thất bại, thọ mệnh của Cửu U vốn đã không còn nhiều, bây giờ đã chết rồi, muốn sống lại là rất khó. Cho dù sống lại được cũng không còn lần sau, chết là chết hẳn.”

“Công bằng mà nói đây mới là những nguyên nhân để hiện tại tộc chúng ta có nhiều cường giả như thế.”

“Không nhân lúc ngươi còn có ích mà tỏ vẻ kính trọng ngươi, lúc ngươi vô dụng thì từ bỏ ngay lập tức.”

“Tương lai không biết Nhân tộc có biến cố gì không, nhưng trẫm sẽ cố gắng hết sức có thể để duy trì công bằng.”

“Trẫm sẽ không đối xử đặc biệt riêng với ai, có công chắc chắn được ban thưởng, phần thưởng cũng không hề ít. Chuyện ở Long Môn chính là cách mà Nhân tộc ủng hộ hắn. Chỉ cần hắn nhận được tán thành từ Long Môn, khi đó trong tộc sẽ không một điều nhịn chín điều lành nữa, sẽ mời Long Môn quay về Nhân tộc, để Đậu Trường Sinh quản lý. Cho dù Long tộc có muốn khai chiến, thì Nhân tộc cũng sẽ đánh tiếp với Long tộc.”

“Nếu chỉ đơn giản là nói về lợi ích, chỉ cần kiếm lợi thì trẫm đã ném Đậu Trường Sinh ra đường làm kẻ chết thay rồi, chẳng phải là tốt rồi sao. Như thế Long tộc có đường lui, chắc chắn sẽ không có quyết tâm khai chiến một lần nữa. Về phần nhân tâm, một trăm năm ở phàm tục không biết đã qua mấy đời người, trẫm không cần ra tay, thời gian có thể quét sạch tất cả.”

“Hơn nữa nếu Đậu Trường Sinh không có người ủng hộ, không thể chứng đạo Thần Ma được, như vậy cũng chỉ chứng minh Đậu Trường Sinh thiếu ưu tú.”

“Tự Vô Mệnh kì vọng rất lớn vào hắn, trẫm cũng thế.”

“Nhất định phải vượt qua được thử thách khó khăn nhất mới có thể có được tư cách thay thế trẫm để quản lý Nhân tộc.”

Thiên Cơ lão nhân gật đầu không ngừng, liên tục mở miệng phụ họa, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đây không phải là Tiên Tề, nói hơi nhiều.

Hình ảnh này có chút quen thuộc.

Nghĩ lại, chỉ chốc lát sau Thiên Cơ lão nhân đã lộ ra vẻ tỉnh ngộ.

Tiên Tề muốn làm việc ngay thẳng, công bằng liêm chính, nhưng không có nghĩa là người khác cũng muốn như thế.

Hắn không làm thì mình làm.

Đây không phải là phiên bản lần trước sao?

Hắn nhớ rõ ban đầu Tự Vô Mệnh chẳng có chí lớn gì, lãng phí thiên phú tu hành một cách vô ích, cả ngày lêu lổng trong thôn, Tiên Tề phải nói một bài sớ dài, hơn nữa còn đích thân chủ động đi tìm Tự Vô Mệnh uống rượu một bữa, lừa Tự Vô Mệnh ra khỏi thôn.

Để bồi dưỡng đời tiếp theo.

Đúng là đòi cái mạng già này.

Bình Luận (0)
Comment