【 Thần Thoại Truyền Thuyết】không dễ ngưng kết, mà thích hợp 【 Thần Thoại Truyền Thuyết】 thì càng khó.
Đương nhiên Đan Phượng không có ý định buông tha, chỉ có thể khổ cho Bạch Phượng một chút.
Một lúc sau dự định đẩy cho Bạch Phượng, Đan Phượng gặp khó khăn với chuyện này, đưa tay kéo xuống sau màn sáng, nhìn tượng thần Oa Hoàng này.
Tượng Oa Hoàng đã chế tạo thành công, bước tiếp theo chính là cúng tế, điều này khiến Đan Phượng có chút khó xử, cúng tế với quy mô lớn, thành công là một chuyện tốt, nhưng nếu như thất bại, khuôn mặt già này của bản thân sẽ trở thành trò cười, bị vạn tộc cười chê.
Cúng tế với mô hình nhỏ, không nhất định có tác dụng, nhìn thấy Nhân tộc điều động binh lực đã có thể hiểu được.
Vẻ mặt của Đan Phượng âm tình bất định.
Cuối cùng cũng không có đi kêu gọi thần mà tụ họp, cùng nhau cúng tế tượng Oa Hoàng.
Mà là dự định đợi một chút, cho Long đại ca đi làm trước, đến lúc đó cho dù bị chê cười, cũng có Long đại ca chống đỡ.
Tuyệt kỹ cuối cùng của Phượng Hoàng tộc, gặp chuyện không quyết được tìm Long đại ca.
….
Thục Địa, Nga Mi Sơn.
Đá xanh lát thềm đá, giống như kéo dài đưa đến tận cuối chân trời.
Vừa nhìn vào quanh co khúc khuỷu, giống như thân rắn của một con mãng xà to lớn.
Trên người Tào Long Cát mặc Tham Lang Khiết Nhật Khải, áo choàng màu đỏ thẫm ở sau lưng, dường như bị máu tươi nhuộm đỏ, nương theo từng bước của Tàng Long Cát giẫm đạp lên thềm đá, áo choàng màu đỏ thẫm không ngừng lay động.
Một nam tử mặc trang phục Nga Mi Phái màu lam nhạt, đã đứng ở phía trên cao cao, từ trên cao nhìn xuống chăm chú Tào Long Cát, lớn giọng nói chuyện: "Tào Long Cát ngươi là tội phạm truy nã quan trọng của triều đình, Nga Mi ta là chính đạo cao quý, vốn nên bắt ngươi giao lại cho Đại Chu."
"Bây giờ thương tiếc ngươi ngày xưa là Nhân tộc, lập chiến công hiển hách, bây giờ người tự động lui ra, Nga Mi Phái ta liền xem như chưa thấy qua ngươi, lần này sẽ giấu diếm hành tung giúp ngươi."
Tào Long Cát bước từng bước một, dẫm lên thềm đá đi về phía trên lèo lên một tòa thuộc địa lừng lẫy danh Nga Mi Sơn.
Đệ tử Nga Mi thấy vậy, chân mày không khỏi nhíu lại, giọng nói phẫn nộ vang lên: "Tào Long Cát nơi đây là Nga Mi Phái."
"Không phải nơi ngươi có thể giương oai.”
"Nếu như ngươi không lùi lại, thì đừng có trách bọn ta không khách khí."
Tào Long Cát nghe thấy câu uy hiếp này, ngược lại cười lạnh một cái, trong giây lát ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đệ tử Nga Mi Phái, nói từng chữ: "Tào mỗ hôm nay đến nay."
"Là muốn lôi kéo Nga Mi Phái các ngươi cùng nhau tạo phản."
"Tự nhiên cũng muốn biết chút thực lực của Nga Mi Phái, nếu Nga Mi Phái chỉ hào nhoáng bên ngoài, vậy Nga Mi Phái hôm nay phải vong rồi."
"Cả Nga Mi Sơn này, còn có các sản nghiệp đồ sộ khác nữa, vô số tiền tài, đều sẽ bị Tào mỗ lấy đi chiêu binh mãi mã."
Đệ tử Nga Mi hoàn toàn nổ lực rồi, lớn tiếng nói: "Kiêu ngạo."
"Nga Mi ta là cửu đại thượng tông cao quý, e rằng Thần Ma đến rồi cũng phải đối xử theo lễ."
"Tào Long Cát ngươi há có thể so sánh với Thần Ma"
"Hôm nay bắt ngươi, giao cho Đại Chu, để thiên hạ biết được uy danh của Nga Mi ta."
Ha ha ha !
Tiếng cười lớn vang lên, Tào Long Cát không chút kiêng kỵ cười như điên, âm thanh chấn động tứ phương, cuốn sạch cửu thiên thập đất.
Khi giơ tay vô số tơ máu bắt đầu lan ra, giống như đã tụ lại, cuối cùng một con sông máu cuồn cuộn ầm ầm chạy ra, một tay Tào Cát Long bắt lấy sông máu, hào quang đột nhiên bộc phát, Xích Huyết Phương Thiên đã rơi vào trong tay.
Kích ở phía trên cành hồng anh nhỏ rêu rao phiêu đãng theo gió.
Lại bước một bước ra sau, Phương Thiên Họa Kích vung vẩy rơi xuống, nhấc lên khí lãng cuồn cuộn, mạnh mã giống gió bão, cuốn trôi cửu thiên thập địa.
Dòng chảy này tiếp dòng chảy khác, rầm rầm xông ra, giống như một dải ngân hà rơi xuống trần thế, khi quay cuồng hóa thành từng con thủy long gầm gừ.
Kinh động trời đất, khi sóng biển cuồn cuộn, giống như hồng thủy diệt thế, muốn đem Nga Mi Sơn hoàn toàn bao trùm, hoàn toàn bao phủ bởi sụp đổ.
"Chất lượng của Nga Mi Phái, hôm nay mỗ muốn kiểm chứng thử."
"Các ngươi có đủ tư cách để ta đây bái sơn không?"
Nhân Tổ Miếu!
Đậu Trường Sinh cung kính bái kiến Thượng Cổ Tiên Hoàng.
Sau khi lần nữa đi ra đại điện cúng tế, Đậu Trường Sinh tính toán thời ngày một chút, hôm nay đã là ngày thứ tám mốt lên hương tế bái rồi.
Đã gom đủ con số chín chín.
Hôm nay vừa ngày là một ngày tốt lành, có thể mở bảo rương ra.
Nghĩ đến thu hoạch lần này, trong lòng Đậu Trường Sinh cứ như một mảnh lửa nóng.
Bất kể là giá lạnh hay mùa hè nóng bức, ngươi cũng không thể ngăn cản lòng cầu đạo của một võ giả.
Đậu Trường Sinh dọc theo quảng trường đi về phía Tây, dự định trực tiếp trở về nơi ở của bản thân mở bảo rương, nhưng còn chưa đợi Đậu Trường Sinh đi mấy bước, bàn tay to lớn đã đặt lên trên vai của Đậu Trường Sinh, giọng nói thô bạo từ phía sau truyền đến: "Đi."