Quảng Hàn Tiên Tử nào có lòng trung thành đối với Nhân tộc, làm như vậy e rằng chỉ vì muốn trở thành gián điệp ba mang, với bản lĩnh trường tụ thiện vũ của đối phương, e rằng còn đang ngồi đó thích thú, chẳng những không chịu thiệt, trái lại còn kiếm được lợi lớn.
Quảng Hàn Tiên Tử ôm lòng tự trọng của yêu, hay là lòng tự trọng của long, đó mới là vấn đề nan giải.
Trước tiên ép Quảng Hàn Tiên Tử đến đường cùng, muốn tiếp tục sống, tất nhiên phải gia nhập Nhân tộc, như vậy mới có thể ngăn cản Quảng Hàn Tiên Tử giở thủ đoạn.
Loại sách lược này rất đơn giản, nhưng cũng là một dương mưu, từng bước dồn ép Quảng Hàn Tiên Tử mất đi năng lực phản kháng, cuối cùng trở thành một phần của Nhân tộc, triệt để thôn tính Bất Dạ Chi Thành.
Kim Linh phu nhân tới đây, cũng không chỉ vì ngụy trang thành Quảng Hàn Tiên Tử, mà là đang tìm hiểu về Bất Dạ Chi Thành, Hợp Hoan Tông chưởng quản ở bên ngoài đang bắt đầu thâm nhập vào Bất Dạ Chi Thành.
Đậu Trường Sinh chỉ có thể nhìn ra được bấy nhiêu đó thôi, song thủ đoạn của Nhân tộc chắc chắn không chỉ có như thế, cướp đoạt Long Môn là vì muốn ra tay với Long tộc, Long tộc là thập đại chủng tộc, nhất định phải cẩn thận hơn bao giờ hết, cần làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Chỉ mới bại lộ có một vòng này đã đủ khiến Đậu Trường Sinh kinh hãi, bởi vì Nhân tộc không những cướp đoạt Long Môn, mà còn có mục đích khác.
Bất Dạ Chi Thành có một vị Tiên Thiên Thần Ma, sáu vị Thần Ma, cơ nghiệp lớn như vậy, mượn gió bẻ măng tiện tay nuốt sạch.
Dù cho không có cướp đoạt Long Môn thành công, nhưng chỉ với hành động lần này cũng đủ để kiếm lời rồi.
Đậu Trường Sinh trực tiếp đi tìm lão bà hờ của mình, muốn rời khỏi Bất Dạ Chi Thành, cách nhanh nhất là đi tìm Quảng Hàn Tiên Tử, chỉ cần kêu Quảng Hàn Tiên Tử đưa mình tới Thiên Ngoại Thiên, sau đó có thể mượn Cửu Đỉnh đi về.
Đậu Trường Sinh đi thẳng một đường về phía trước, chẳng bao lâu sau đã đi tới bên ngoài một tòa cung điện.
Một vầng trăng sáng treo trên trời đêm, ánh trăng trong trẻo soi sáng khắp mặt đất.
Cả toà cung điện giống như khoác lên một lớp áo lụa màu bạc, từ xa nhìn lại vừa trang nghiêm vừa trang trọng, nhưng lại đem đến cho người khác mộng ảo tuyệt luân, không giống vật dưới trần gian, mà giống cung điện giữa bầu trời.
Nhìn ba chữ to viết trên bức hoành.
Quảng Hàn Cung.
Đậu Trường Sinh nhướng mày.
Ba chữ uốn lượn quanh co giống như gà bới, khoa đẩu văn.
Mặc dù Đậu Trường Sinh không biết, nhưng tự nhiên trong lòng cũng xuất hiện ba chữ Quảng Hàn Cung.
Ba chữ đặc thù, tượng trưng cho một loại khái niệm, có liên quan đến một nguồn lực lượng.
Đây cũng là văn tự của Thượng Cổ Tiên Đạo.
Loại văn tự này, Đậu Trường Sinh nhìn thêm một lát.
Kim Đậu không thích, Đậu Trường Sinh cũng không thích, thời đại cuồn cuộn chảy về phía trước, kẻ thần phục thì sống, kẻ đối nghịch thì chết.
Nếu là người khác thì Đậu Trường Sinh cũng không để ý, nhưng nơi này cũng là đạo trường của mình, tất nhiên phải trang trí theo ý thích của mình, Đậu Trường Sinh bước một bước về phía trước, đã đạp lên bầu trời, từng bước từng bước đi lên, đã đến trước bức hoành, duỗi tay chộp tới bức hoành.
Lúc bàn tay chỉ còn cách bức hoành khoảng ba tấc, cổ tay của Đậu Trường Sinh bị túm lại, ngón tay thon dài trắng nõn ghì chặt lấy cổ tay của Đậu Trường Sinh, ngăn hành động của Đậu Trường Sinh lại, Đậu Trường Sinh không khỏi nhìn về phía người tới.
Vừa vặn có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Quảng Hàn Tiên Tử, không đợi Đậu Trường Sinh lên tiếng, Quảng Hàn Tiên Tử không vui nói: “Nơi đây là Bất Dạ Chi Thành.”
“Cho dù đã gia nhập vào Nhân tộc, cũng là đạo trường của ta.”
“Ta không muốn có người động vào đồ đạc của ta.”
Giọng lạnh như băng vang lên ở bên tai: “Đây là thái độ ngươi đối xử với phu quân à?”
Cửu U lão tổ khoanh hai tay trước ngực, mái tóc nửa bạc nửa đen bay trong gió, đã xuất hiện ở bên cạnh bức hoành, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Quảng Hàn Tiên Tử, giống như hàn băng ngàn năm không tan, đóng băng tất cả, đóng băng cả linh hồn.
“Phu vi thê cương!”
“Đừng nói là bức hoành này, cho dù tháo dỡ cả cái Quảng Hàn Cung này, ngươi cũng phải chịu.”
Đại Diễn chắp hai tay sau lưng, giống như u hồn lướt nhẹ đến, giơ tay vuốt chòm râu dài, từ tốn mở miệng nói: “Tiên tử để ý bức hoành này như vậy, trong đó ắt có điều đặc biệt.”
Đại Diễn đưa mắt nhìn xung quanh, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Ta từng nghe nói tiên tử dựa theo điển tịch Thượng Cổ, phỏng chế theo Thượng Cổ thiên cung xây Quảng Hàn Cung, bất luận là quy mô hay chất liệu, tất cả đều giống hệt như đúc, có thể nói là không sai chút nào.”
“Cho nên mà tiêu tốn không biết bao nhiêu tài nguyên, hao phí không biết bao nhiêu nhân lực, từ đó mà làm chậm sự phát triển của Bất Dạ Chi Thành, nếu không Bất Dạ Chi Thành sẽ càng mạnh hơn nữa.”