Đậu Trường Sinh từ bỏ việc trở về Thần Đô, chọn tự mình gánh gồng tất cả, thế này đại chiến sẽ không nổ ra, sẽ không có người vô tội phải chết, cũng không tạo thành thế cục hỗn loạn cho Đại Chu.
Phải rồi, cũng sẽ không bị cuốn vào chuyện ở Quan Tinh Đài.
Hắn và Từ Trường Khanh không thân không cận, dạo gần đây lại một vẻ trưởng bối, không ngừng níu kéo các mối quan hệ, còn không phải là vì Quan Tinh Đài sao.
Nếu hắn có thể tự mình làm chủ, Đậu Trường Sinh tất nhiên sẽ chọn chủ động phá bỏ Quan Tinh Đài, hao người tốn của xây nên cái thứ này làm gì?
Tiếc rằng Đậu Trường Sinh làm không được, vì thứ này là do Yến Thần Đế đích thân ra mặt, đại diện cho ý chí của Thần Ma.
Ngay cả khi có một vị Tiên Thiên Thần Ma nào đó phản đối thì cũng không ngăn cản được.
Rốt cục toàn là mắt không thấy lòng không phiền.
Tự mình ngoan ngoãn tu luyện không tốt hơn sao?
Bàn tay chậm rãi vươn ra, trong ống tay áo biến ra hai viên ngọc quý, rơi vào trong lòng bàn tay Đậu Trường Sinh, hai viên ngọc một xanh một đỏ bắt đầu lay động không ngừng, thỉnh thoảng vang lên âm thanh thanh thúy khi chúng va vào nhau.
Đậu Trường Sinh từ từ đi về phía điện thờ tế tự, khi đến nơi, hắn thu Chu Tước Bảo Châu về, chỉ để lại một viên Thanh Long Bảo Châu.
Thanh Long Bảo Châu đột nhiên biến đổi, một con rồng xanh uốn lượn như tờ giấy mỏng hiện lên, ngọc quý trong suốt thuần khiết dần hóa thành màu trắng ngà.
Con rồng này trông như vật sống, bắt đầu uốn lượn vòng quanh trên viên ngọc, vị trí của nó không ngừng thay đổi, tràn ngập luồng khí tức thần tiên.
Thể tích của viên ngọc cũng to hơn không ít, dần lớn bằng một nắm tay.
Đậu Trường Sinh chú ý sau ba đến năm hơi thở, sau đó vươn tay bắt lấy Thanh Long Bảo Châu, phất ống tay áo phủ lên thu vào trong.
Bản thân hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng khiến Thanh Long Bảo Châu hoạt động, khoảng cách sử dụng còn phải đợi một khoảng thời gian dài dằng dặc, khoảng thời gian này không phải là một tháng mà là một năm.
Dù sao thì đây vẫn chỉ là miễn cưỡng mới sử dụng được, mà còn không phải để Thanh Long Bảo Châu phục hồi linh tính, hoàn toàn không cần nghĩ nhiều. Đậu Trường Sinh hiểu ra rằng Thanh Long Bảo Châu này dù có dùng hết sức cũng không có cách nào hồi phục được, thứ này không tương thích với hắn.
Chu Tước Bảo Châu càng không muốn nói tới, mấy viên ngọc Tứ Tượng này một mình hắn dùng không được. Nếu theo lời của sư huynh Triệu Minh Ngọc, có thể dùng Thanh Long Bảo Châu làm điểm đột phá, sau khi thuần thục rồi thì dùng nó để thành thạo ba Viễn Cổn lại.
Cách này rất phí thời gian, nhưng chí ít có hy vọng có thể thành công.
Nếu hắn có được truyền thừa của Đức Trạch thượng tiên, được Đức Trạch thượng tiên cầm tay chỉ dạy, nhất là khi ông ta chủ động sửa đổi thứ linh tính chập chờn của ngọc Tứ tượng thì chính hắn cũng có khả năng kế thừa nó ấy chứ.
Tiếc thay cách này cũng không được, hắn còn không biết Đức Trạch thượng tiên ở chỗ nào.
Không, sợ là Đức Trạch thượng tiên cũng không làm được, vật là của Thương Nguyên Sơ, đã tương thích với linh tính của Thương Nguyên Sơ rồi.
Thật khó quá đi.
Có bảo bối nhưng không dùng được.
Trừ khi phải đổ máu.
Đậu Trường Sinh thở dài một hơi, rồi chủ động vào trong điện thờ, hoàn thành lần tế tự cuối cùng.
Khi ra phía sau lần nữa, Đậu Trường Sinh đi về phía nơi hắn ở, sau khi ngưng tụ xong Thần Thoại Truyền Thuyết, hắn không đến Thiên Ngoại Thiên ngay mà ở lại chín chín tám mươi mốt, mỗi ngày mặc kệ mưa gió bão bùng đến điện thờ tế tự cúng bái.
Việc này cũng gây ra sự cố nhỏ ở Nhân Tổ Miếu. Trong Nhân Tổ Miếu có không ít linh mục nghi ngờ bản thân động lòng với Thần Binh Hoàng Đạo khác, còn tự mình phổ cập kiến thức lại rằng một lần chỉ có thể mời ra một món Thần Binh Hoàng Đạo.
Sau khi một món Thần Binh đã chấp nhận, sẽ không có món Thần Binh nào khác được chấp nhận nữa. Dù cho có thể thì nó cũng sẽ bị Nhân Tổ Miếu ngăn lại, một người mà nắm giữ nhiều món Thần Binh Hoàng Đạo, nói đơn giản chính là lãng phí.
Vậy nên họ tự khuyên mình không nên nhọc lòng làm gì, việc này không được phép.
Sau khi được Đậu Trường Sinh chân thành giải thích cho một lần, lúc này Nhân Tổ Miếu mới biết đã có hiểu lầm.
Đậu Trường Sinh vừa đi, vừa nhìn tượng thần Thánh Mẫu phía xa, lại nhìn đến Võ giả trước tượng Thánh Mẫu, so với lúc đầu đã to hơn mười lần, quảng trường rộng lớn giờ đây chật kín toàn người là người, trông lên cứ như đàn kiến.
Đậu Trường Sinh trở lại nơi ở, lập tức khóa cửa phòng, sau đó khoanh chân lại ngồi ngay ngắn.
Cuối cùng cũng có thể mở rương bảo vật rồi.
Đậu Trường Sinh nhìn vào giao diện tối tăm.
Ánh sáng lập tức lóe lên rực rỡ, sắc cam cùng sắc tím mê người chói lòa tầm mắt Đậu Trường Sinh, thật khiến người ta mê đắm.
Đợi đã.
Đậu Trường Sinh đột nhiên sững sờ.
Sao lại là ánh sáng màu tím?
Đây không phải là rương màu cam à?
Đậu Trường Sinh trợn tròn mắt, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào rương.