"Như thế thì tốt rồi, ta tốt, ngươi tốt, mọi người đều tốt."
Giám chính Khâm Thiên Giám biết chuyện này rất phiền phức, nhưng không thể không báo cáo, bởi vì tinh tượng này quá rõ ràng rồi. Chỉ cần ai không ngủ thì chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được rồi, vốn dĩ không thể ém xuống được.
Giám chính Khâm Thiên Giám tê dại da đầu, bắt đầu từ từ bước xuống đài cao, đột nhiên trượt chân một cái, lảo đảo ngã xuống dưới.
Răng tắc một tiếng, Giám chính Khâm Thiên Giám không khỏi ôm chặt lấy bắp đùi của mình, đau đớn rên lên: "Gãy rồi, chân của ta gãy rồi."
"Người đâu, mau tới đây."
Rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền đến, người vừa tới lên tiếng quan tâm hỏi: "Đại nhân, ngài không sao chứ?"
"Chân của ngài gãy rồi sao?"
"Để ta đi mời ngự y đến."
Giám chính Khâm Thiên Giám liên tục xua tay nói: "Không cần, chân của bản quan chỉ là chuyện nhỏ, không thể ảnh hưởng đến chính sự. Nhanh báo cho Giám Phó lập tức tiến cung, bẩm báo với hai vị bệ hạ chuyện tinh tượng có biên hóa."
Người đến lắc đầu nói: "Đại nhân, không thể được đâu."
"Khi ta vừa mới tới đây, đã nghe thấy có người nói Giám Phó đại nhân vì suy đoán nguồn gốc của tinh tượng đã bị thiên cơ phản phệ, phụ ba lần máu liên tiếp, đã bị thương nặng và hồn mê rồi, đến nay còn chưa tỉnh lại."
Trong lòng Giám chính Khâm Thiên Giám giận dữ, đây là đối xử với thượng quan sao?
Đúng là lật trời.
Hắn duỗi tay ôm đầu, đau đớn nói: "Đau quá."
"Vốn tưởng rằng chỉ có bản quan suy đoán nguồn gốc thôi, không ngờ Giám Phó cũng làm."
"Đánh, đánh bản quan đi."
Hai chữ tiến cung còn chưa nói ra, Giám chính Khâm Thiên Giám đã ngửa đầu, miệng sùi bọt méo, ngất đi.
Giờ phút này, toàn quân Khâm Thiên Giám đã bị diệt.
Huỳnh Hoặc lao đến Tử Vi.
Quẻ thái hung!
Ngụy Vương Báo đứng ở trên mái ngói lưu ly của cung điện, giờ phút này không nhịn được mà cười vang.
Thân hình Nguyệt Bán Hiền cong lại, đứng hầu một bên, giờ phút này cũng không khỏi chúc mừng: "Chúc mừng Ngô Vương.”
"Tử Vi chính là Đế Tinh, bây giờ bị Huỳnh Hoặc xông đến, giống như đã mơ hồ sinh ra một vầng màu máu, điều này biểu thị sẽ có đế vương chết đi.”
"Đại Chu trong mấy năm qua nội đấu xung đột không ngừng tăng lên, vốn là cuộc chiến đoạt vị, cũng là cuộc chiến phục hồi, tuy bây giờ đã sắp hạ xuống màn che nhưng vẫn có thể bộc phát cuộc binh biến thảm thiết nhất.”
"Bất luận là Cao Tông chiến thắng, hay là Thái Tông thắng lợi, đối với đại vương đều là chuyện tốt.”
Tinh thần Ngụy Vương Báo vô cùng phấn chấn, giống như trong mùa hạ chói chang được ăn một cây kem, cực kỳ thoải mái, hai cánh tay nhẹ nhàng vung vẩy qua lại, ống tay áo rộng rãi lay động, tạo ra một luồng gió bão lao tới phương trời xa.
"Quả nhiên cô không nhìn lầm người.”
"Khi đó ở Thành Đại Lương dù chỉ trải qua một hồi ngắn ngủi, nhưng cô có thể nhìn ra Đậu Trường Sinh không phải kẻ tình nguyện làm việc dưới trướng người khác.”
"Nhất định sẽ là kẻ cầm đầu làm loạn Đại Chu, quả nhiên Đậu Trường Sinh không phụ sự kỳ vọng của cô, hiện tai mới rời khỏi Thành Đại Lương bao lâu?”
"Mới ngắn ngủi vài năm, cũng đã hoàn thành chuyện mà Trần Diệt Chu mất vài chục năm cũng không làm được.”
"Đại Chu đang như mặt trời giữa trưa, đến hiện tại ngày càng lụn bại, tốc độ sụp đổ thật sự là quá nhanh, khiến cô nhìn thấy cũng kinh hãi.”
"Cho dù là tận thế của vương triều cũng phải trải qua cả khoảng thời gian dài, quyền hành của triều đình mất đi từng chút một, cho đến cuối cùng rễ cắm sâu khó nhổ, vô lực xoay chuyển trời đất, đến mức không thể không vong.”
"Các thời kỳ mạt đế tới nay, cho dù có nguyên nhân do bản thân bọn hắn, nhưng cũng do trải qua thời gian hàng trăm năm, các loại mâu thuẫn tích lũy đến tình trạng không thể không bộc phát, nếu sống ở 100 năm trước, bọn hắn hẳn có thể trở thành một hoàng đế giữ gìn được cái đã có, thậm chí là một đời minh quân.”
"Lần này Đậu Trường Sinh lại trở về lần nữa, chỉ cần đánh thắng một trận chiến ở Thần Đô này, Cơ Chu có lẽ sắp sửa thay đổi một mạch, từ nay về sau sẽ là họ Đậu.”
Nguyệt Bán Hiền không khỏi nhắc nhở: "Đại vương.”
"Cũng nên cảnh giác với Đậu Trường Sinh.”
"Chỉ trong ngắn ngủi vài năm, Đậu Trường Sinh đã khiến cho Đại Chu đang như mặt trời ban trưa bị giày vò đến ngày càng lụn bại, đến thiên hạ sôi trào, trong nước oán hận, đến tình trạng muốn vong quốc, thật sự là lợi hại.”
"Bây giờ tất cả hành động của Đậu Trường Sinh, đối với chúng ta chỉ có chỗ tốt, không có bất luận điểm xấu gì, nhưng sau khi Đại Chu diệt vong, hai bên mất đi kẻ địch chung, Đậu Trường Sinh sẽ là kẻ địch lớn nhất của đại vương.”
Ngụy Vương Báo không khỏi vỗ tay tán thưởng: "Khanh gia nói rất hay."
"Loại người như Đậu Trường Sinh khi kết minh được là chuyện tốt, nhưng khi là địch nhân thì khiến người sợ hãi.”
"Ngươi suy nghĩ một chút xem mấy năm này Đậu Trường Sinh đã làm những chuyện gì?”