Ánh mắt nhìn về hướng Nam Minh Chân Nhân càng ngày căm tức, mình đã sỉ nhục hắn như thế, hắn còn coi như không có chuyện gì, thật sự là sỉ nhục của chính đạo.
Phế vật.
Một tên đại phế vật.
Đậu Trường Sinh còn chưa mở miệng, Nam Minh Chân Nhân đã tiếp tục nói: "Hợp Hoan Tông ăn nói bừa bãi, Điện hạ muốn cũng là muốn đứng đầu chính đạo, cửu tử phù thương, tu chỉnh thiên hạ.”
"Nga Mi ta nguyện ý dùng hết lực lượng để trợ giúp.”
Ám Vương cười lạnh: "Nam Minh ngươi làm sao lại ở nơi này ăn nói bừa bãi.”
"Nga Mi há lại hạ mình dưới người khác?”
"Qua nhiều năm như vậy Nga Mi vẫn luôn tranh đoạt vị trí thủ lĩnh Vạn Pháp chính đạo, người khác không hiểu được những gì trong đó, chẳng lẽ ta còn không hiểu.”
"Vì thượng vị, các ngươi tranh đấu gay gắt, không biết đã sảy ra bao nhiêu lần xung đột, chỉ riêng phần mình đã cầm theo Thần Binh giết chóc.”
Nam Minh Chân Nhân nói: "Ám Vương ngươi cố ý dùng Long Dương hóa thân không phải để làm bậy hay sao? Không ngừng hủy hoại thanh danh của Đại Nhật Tông, vì đúng là khiến Đại Nhật Tông mất đi vị trí thủ lĩnh chính đạo, sau đó lên Nga Mi cùng Vạn Pháp tranh đấu.”
"Không thể không nói ngươi đã thành công, qua nhiều năm như vậy Nga Mi và Vạn Pháp xung đột không ngừng, nhưng đó đã là trước kia.”
"Không lâu trước Tào Long Cát tới bái sơn, mới giúp ta như tỉnh mộng, khiến cho ta biết rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng.”
"Cái gì mà chứng đạo Thần Ma, thống lĩnh chính đạo, đều là mộng tưởng hão huyền mà thôi.”
Nam Minh Chân Nhân dừng lại một chút, chuyển chủ đề: "Nam Minh ta xuất thân thế gia, thiếu niên đã bái nhập Nga Mi Phái, lực áp đông đảo đồng môn, cho dù là sư huynh mấy đời trước, cuối cùng cũng từng người bị ta vượt qua.”
"Trung niên lại trở thành đệ tử Chưởng môn, đạt được tài nguyên Thần Ma của Nga Mi Phái, võ công đột nhiên tăng mạnh, thành công đột phá tới võ đạo nhất phẩm, sau khi ân sư đi về cõi tiên liền tiếp nhận Nga Mi.”
"Xuất thân thế gia, môn đồ đại tông, quản lý Thần Binh, cả đời ta sao mà rực rỡ, tự nhận thiên hạ đệ nhất, không có bất luận kẻ nào có thể so sánh với ta, nhất định sẽ đưa theo Nga Mi Phái trở thành thủ lĩnh chính đạo.”
"Mà ta cũng sẽ chứng đạo thành công, trở thành vị Thần Ma thứ hai sau tổ sư.”
"Nhưng khi Tào Long Cát xuất hiện, phá vỡ hết thảy nhận thức của ta, khiến cho ta biết rõ thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, bình thường có thể quét ngang quần hùng, không phải thực lực của ta vô địch, mà do thanh danh của Nga Mi Phái đủ vang dội.”
"Cho dù là cường giả thượng tam phẩm, cũng phải cúi đầu với Nga Mi, bởi vì Nga Mi Phái có Thần Binh, khi tổ sư còn xuất hiện trên thiên hạ.”
"Bỏ đi thân phận Chưởng môn của Nga Mi Phái, sau khi không có Thần Binh, thực lực của ta mặc dù không tệ, nhưng những người đủ khả năng chiến một trận cũng không ít, dù sao người có thể tu thành võ đạo nhất phẩm, làm gì có kẻ yếu, mỗi một vị đều có kỳ ngộ, chủ tu võ học Thần Ma.”
"Một ít người này tạm thời không nhắc tới, chỉ tính cửu đại thượng tông Tông chủ, đã có tám người, cho nên đối với chứng đạo ta đã không có đặt hết hy vọng.”
Nam Minh Chân Nhân câu câu chân thành, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng, lời nói xuất phát từ tâm can tiếp tục vang lên: "So với tiếp tục tự giày vò như thế, cuối cùng tốn công vô ích, còn không bằng thấy tốt thì dừng.”
"Ta tới tìm Điện hạ chính là cho rằng người thắng trận cuối cùng nhất định là Điện hạ, không phải chính đạo các tông.”
"Chính đạo vốn có bốn phần thắng, nhưng sau khi tôi tới đây, sẽ chỉ còn lại hai phần.”
"Chính đạo càng khó thành công.”
Đậu Trường Sinh lý giải ý tứ trong đó, có Nga Mi Phái mật báo, tin tức của chính đạo không giấu diếm được mình mình, chính đạo muốn chiến thắng là điều không thể.
Đầu hàng thua một nửa, câu nói kia Nam Minh Chân Nhân có lẽ không hiểu được, nhưng ý tứ trong đó vẫn có thể hiểu, trước mắt đúng là làm như vậy.
Đậu Trường Sinh còn chưa mở miệng, Ám Vương đã chỉ tiếc chú tạo sắt không thành thép mà nói: "Ngươi không thể như thế này!”
"Ngươi như vậy không phải đã phụ sự kỳ vọng của tiền bối, phụ sự chăm sóc của tổ sư.”
Ám Vương nhìn Nam Minh Chân Nhân không thay đổi sắc mặt, trong lòng vô cùng hận Tào Long Cát, ngươi làm cái gì cũng được, chỉ không nên ra tay với Nga Mi, nhìn một chút đi, vốn dĩ là trụ cột chính đạo, hạt giống Thần Ma, tâm tính bị đánh sụp, hoàn toàn cam chịu.
Cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thần Ma sẽ không cho phép.”
Sắc mặt Ám Vương nặng nề, thận trọng nói: "Chính ma không cùng lập trường, không riêng gì xung đột tín niệm, cũng là xung đột con đường.”
"Càng là một loại ma luyện, chỉ có đối kháng lẫn nhau, mới có thể không ngừng tiến bộ, nếu chính ma hài hòa chung sống, thế giới này sẽ giống như một đầm nước đọng, sớm muộn gì cũng mất đi sinh cơ.”
"Như là chuyện các triều đại đổi thay, những năm đầu khai quốc sinh cơ bừng bừng, đến trung hậu kỳ không khí lại trầm lặng.”