Lần trước ở Yêu Sơn, ngay cả Thần Ma cũng bị tên nhãi này đùa nghịch xoay quanh, chút tâm tư nho nhỏ của bọn hắn bây giờ, khẳng định đã sớm bị Đậu Trường Sinh nhìn thấu, bây giờ không vạch trần, là do chơi đến nghiện.
Đúng vậy, Ám Vương cũng phát hiện Đậu Trường Sinh có một niềm yêu thích, đó là đam mê diễn kịch.
Nhìn thấu rất nhiều chuyện, nhưng Đậu Trường Sinh im lặng, giả vờ bất lực, hoặc là bị trúng kế, cho kẻ địch kiêu ngạo, liều lĩnh, khi đối phương đắc ý nhất thì nghịch chuyển thế cục, hung hăng vả mặt.
Cảm xúc của Ám Vương đối với chuyện này dao động rất lớn, khi đó Đậu Trường Sinh ở Thiên Ma Tông cũng làm như vậy, thế cho nên thế cục tốt mất hết, chậm chạp không thể chứng đạo.
Đậu Trường Sinh ưa thích đùa bỡn địch nhân, nhìn xem địch nhân từ lúc đắc ý nhất đến lúc rơi vào vực sâu, khiến địch nhân tuyệt vọng, giết người giết tâm.
Mình sẵn sàng chịu nguy hiểm, nhưng mình đang rất vội, sớm giải quyết mình cũng sớm chứng đạo, thật tốt biết bao.
Ám Vương áp lo lắng xuống, không khỏi đề nghị: "Không bằng chúng ta ra tay trước, diệt trừ chính đạo.”
"Chỉ cần không có chính đạo, như vậy chúng ta chính là chính đạo.”
Đậu Trường Sinh lắc đầu nói: "Không.”
"Ta đột nhiên có linh cảm, không phải sư phụ nói Trường Thanh Chân Nhân không thể chờ đợi thêm sao?”
"Trường Sinh Cốc tuổi thọ có hạn, còn ta có thể sống lâu.”
"Tin ta đi, chỉ cần kéo dài thời gian.”
"Thiên Yêu không ra ngoài, bọn hắn sẽ không trở mặt, ta ngược lại muốn nhìn xem ai cuối cùng ai chờ không được.”
"Ra tay đầu tiên, nhất định là không để ý đại cục.”
"Chuyện này khẳng định sẽ khiến thiên hạ phỉ nhổ.”
Đậu Trường Sinh hưng phấn lên.
Sợ là Kim Đậu cũng chỉ đến trình độ như thế.
Ổn, lần này rất ổn.
Ánh mắt nhìn về hướng Ám Vương, không khỏi kinh ngạc nói: "Sư phụ khóc sao? Ta biết mà, đây là vui đến phát khóc, vì ta nghĩ ra diệu kế như vậy mà vui vẻ ư?”
"Thật sự là một vị sư phụ tốt."
Bên bờ Lạc Thủy.
Gió mát nhẹ thổi, quần áo Nam Minh Chân Nhân phần phật lay động, một đôi mắt nhìn chăm chú Trường Thanh Chân Nhân, lập tức mở miệng làm khó dễ:
"Lần này Hư Hóa đạo nhân và Dao Tinh đến, nhất định là ngươi âm thầm tiết lộ tin tức.”
"Nếu không thì sao hai người bọn hắn sẽ tới trùng hợp như vậy?”
Nam Minh Chân Nhân nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói với Trường Thanh Chân Nhân, cho dù với tu dưỡng của Nam Minh Chân Nhân cũng chỉ có thể kiên trì đến khi Đậu Trường Sinh rời đi, không nhịn thêm được nữa.
Lần này âm thầm đi gặp Đậu Trường Sinh, mình là tới bảo mệnh, mà bọn hắn đều là tới góp mặt cho đủ số.
Bọn hắn thất bại không có vấn đề gì, còn mình hẳn phải chết.
Lão tổ nhà mình có tính cách gì, trong lòng Nam Minh Chân Nhân đều biết, tuyệt đối không phải người nhân từ nương tay, từ trước đến nay lấy lợi ích làm đầu, qua nhiều năm như vậy mình cực lực làm rạng rỡ Nga Mi, đây không riêng gì là dã tâm của mình, mà cũng muốn mượn chuyện này làm lão tổ vui mừng.
Nga Mi Kiếm chẳng qua chỉ là Thần Binh, không phải một kiện Tiên Thiên Thần Binh, muốn tấn thăng trở thành Tiên Thiên Thần Binh là phải không ngừng nuôi dưỡng, mượn nhờ lực lượng nhân tâm, lại thêm tài nguyên trân quý phụ trợ.
Đây cũng là lý do các đại Thần Binh đều bị ban xuống.
Nam Minh Chân Nhân có cảm giác nguy cơ rất mạnh, bởi vì đệ tử mới thu nhận có lai lịch không nhỏ, là một người có thể làm rạng rỡ Nga Mi.
Hạt giống truyền thuyết trong Thần Ma tất nhiên không thể có vết nhơ, đối phương là người có thể trung hưng lại Nga Mi tổ sư.
Trung hưng Nga Mi.
Mấy chữ này khiến Nam Minh Chân Nhân đau nhói trong lòng.
Bây giờ Nga Mi đã là một trong cửu đại thượng tông, Võ đạo đại tông thanh danh hiển hách, như thế nào mới có thể gọi là trung hưng?
Đương nhiên là sau khi bị diệt, Nga Mi Phái đông sơn tái khởi, áp đảo các Võ đạo đại tông khác, mới hoàn thành trung hưng.
Không phá thì không xây được.
Chỉ có khi đã trải qua diệt vong, xây dựng lại rầm rộ, lại ra một vị Thần Ma, lực lượng Nga Mi Kiếm tăng thêm một bước, bắt đầu xây dựng lên sắc thái truyền kỳ, vẽ ra một bộ thần thoại.
Đây là người mà tương lai trung hưng lão tổ rất thích, cũng đối với lão tổ rất tốt, nhưng người bị thương là hắn.
Trường Thanh Chân Nhân mở quạt ra, cúi đầu thưởng thức mỹ nhân trên quạt, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Hiểu lầm.”
"Ta cũng tuyệt đối không nghĩ đến, vậy mà ngươi cũng tới."
"Trùng hợp, lần này thật sự là trùng hợp.”
Dao Tinh không vui nói: "Các ngươi rốt cuộc có ý gì?”
"Lần này chúng ta mang theo Thần Binh đến, mục đích là để chặn đánh Ma Đạo, không cho Ma Đạo cơ hội vùng dậy, các ngươi thì nói hay lắm, sau khi Đậu Trường Sinh đi vào Thần Đô đã không thể chờ đợi được chạy đến quy hàng.”
"Ngũ tông chính đạo ta, bây giờ ngoại trừ Đại Nhật Tông, đều ở nơi này.”
Sau khi Dao Tinh nói xong, Hư Hóa đạo nhân ném linh quả trong tay ra, linh quả gặm một nửa không ngừng lăn trên mặt đất, Hư Hóa đạo nhân cười lạnh nói: "Ngươi thực sự coi Đại Nhật Tông là thứ tốt lành?”