Ba Xà ở lại Nhân cảnh tất nhiên là có âm mưu gì đó, nhưng mấy chuyện như phá vỡ Nhân cảnh các loại, nghĩ thôi cũng biết không có khả năng.
Đừng nói Ba Xà chỉ là Thần Ma, cho dù là Tiên Thiên Thần Ma cũng không được.
Đó phải là một chuyện có lợi cho Ba Xà, hoàn toàn không thể làm ở Yêu tộc mà chỉ có thể làm tại Nhân tộc.
Sau khi tìm được mấy từ mấu chốt này, trong lòng Đậu Trường Sinh đã có một suy nghĩ.
Vấn đề về lai lịch của Ba Xà, trong khoảng thời gian Đậu Trường Sinh ở ngoài Thần Đô đã tự mình tìm kiếm, mượn đủ mối quan hệ vẫn không tìm ra được lai lịch chi tiết hơn của Ba Xà, chỉ biết vào thời kỳ Thượng Cổ Tiên Đạo, Yêu tộc có một vị Yêu Thần.
Huyết mạch của Ba Xà đặc biệt, có huyết mạch Thượng Cổ, tiềm lực thiên phú cực cao, đây là miêu tả đơn giản đối với Ba Xà, còn lại là Ba Xà chiếm đoạt thiên phú thần thông, đây là kết luận của Nhân tộc sau khi quan sát mấy đời Ba Xà.
Nói thật thì mớ tư liệu này không có chút tác dụng nào đối với Đậu Trường Sinh, cái hắn thật sự muốn là lai lịch của con Ba Xà ở Thượng Cổ kia.
Đáng tiếc Thượng Cổ thay đổi, thiên địa đều không trọn vẹn, Thượng Cổ Tiên Đạo đều xuống dốc, phần lớn ghi chép đều đã biến mất, cho dù không có con đường nào để nghiệm chứng, nhưng Đậu Trường Sinh rất tin vào suy đoán của mình.
Có sự thật Oa Hoàng tạo người, thế giới này có chỗ giống mà cũng có chỗ khác với thế giới của mình ở kiếp trước, mà chỉ cần đa số thần thoại giống là được, có lẽ sẽ có khác biệt một chút về chi tiết nhưng tuyệt đối là chính xác.
Đương nhiên, cũng chỉ có một ít thần thoại tồn tại, nếu tất cả thần thoại ở kiếp trước đều tồn tại, vậy thì thế giới bây giờ đã không như thế này, thế nên chuyện này rất mơ hồ, Đậu Trường Sinh cũng không hiểu nổi.
Nhưng không hiểu thì thôi, Đậu Trường Sinh chỉ cần biết truyền thuyết Hậu Nghệ chém giết Ba Xà là được.
Cũng hết cách, Hậu Nghệ thật sự là một nhân vật thần thoại quá quan trọng, ban đêm ngẩng đầu ngắm trời sao, chỉ cần nhìn thấy vầng trăng sáng kia là sẽ nghĩ đến Hằng Nga, sau đó là nghĩ đến Hậu Nghệ.
Sau khi Ba Xà chết thì thi cốt chồng chất, hóa thành Ba Lăng Sơn.
Tất cả mọi chuyện đều được miêu tả sinh động, Ba Xà muốn tìm tới chỗ thi hài của lão tổ tông nhà mình, mà khả năng muốn tìm thi hài là không cao, vì nếu tồn tại thì qua nhiều năm như vậy cũng bị phát hiện rồi.
Thế nên sẽ là thứ gì đó mà lão tổ tông truyền thừa lại, dựa vào thứ này Ba Xà có thể tiến thêm một bước, hoặc là có thu hoạch lớn.
Đây chỉ là một suy đoán, tình huống thực tế thì không xác định được, vậy nên Đậu Trường Sinh mới chần chờ, nhưng nhìn thế cục trước mắt, đã bị đẩy lên cao trào rồi, Đậu Trường Sinh không khỏi mở miệng nói: "Ba Lăng.”
"Ta chỉ suy đoán thôi, chưa chắc thật sự.”
Đậu Trường Sinh nói trước như thế nhưng mọi người hoàn toàn không tin, không có ai nghi ngờ suy đoán này, Nam Minh Chân Nhân dẫn đầu nói: "Đi Ba Lăng.”
"Để Kính phu nhân ra tay, lấy Hạo Thiên Kính yểm hộ, trước tiên cứ phong ấn tung tích của Thần Binh đã.”
"Chúng ta lại âm thầm mai phục xung quanh Ba Lăng, sau đó triệu hoán Thần Binh từ bốn hướng để vây kín Ba Lăng.”
"Cho dù Ba Xà lợi hại đến mức nào, thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể đánh bại một người trông coi Thần Binh, chỉ cần ngăn chặn trong một hai nhịp thở là viện binh sẽ kéo đến nhanh thôi, lần này Ba Xà có mọc cánh cũng khó trốn được.”
Trường Thanh Chân Nhân lập tức tán thành, nói: "Được.”
"Chuyện này không nên chậm trễ, phải đi ngay thôi.”
Mọi người quyết định nhanh chóng, hiển nhiên là hận Ba Xà vô cùng, ai bảo mục tiêu của bọn hắn quá lớn nên sợ nhất là Ba Xà ra tay với bọn hắn.
Đậu Trường Sinh mới động thân, Ám Vương đã truyền âm nói: "Cẩn thận chính đạo, sau khi giết Ba Xà, chắc chắn bọn hắn sẽ trở mặt.”
"Không nên ra sức quá.”
Đậu Trường Sinh thấy hơi ấm lòng, gần đây sư phụ nói chuyện êm mai thật, gật đầu với sư phụ tốt, Đậu Trường Sinh cũng cùng rời đi với bọn hắn.
Ám Vương nhìn mọi người rời đi nhưng lại không đi theo vì có nhiệm vụ riêng của mình, đó là thu hút sự chú ý của mọi người trong thiên hạ, yểm trợ cho bọn hắn.
Nhiệm vụ đã bị loại ra sau đầu, đang nghĩ xem nên tặng quà cho đồ đệ thế nào.
Có vết xe đổ, lần này nhất định phải tặng quà, không chỉ thế mà còn phải tặng quà lớn.
Tặng Thần Binh vậy.
Tặng đến khi nào Đậu Trường Sinh vừa lòng mới thôi.
Sóng gợn lăn tăn.
Một chiếc thuyền nhỏ không gió mà chạy.
Ba Xà khoác áo choàng màu đen, chắp tay sau lưng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cảnh đẹp phía trước.
Những nơi thuyền nhỏ đi qua, các đoàn thuyền khác tự động tránh ra, giống như bị một bàn tay vô hình gạt ra, nhưng người trên thuyền cũng không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, từ đầu đến cuối bọn họ cũng không nhìn thấy Ba Xà.