Chương 154: Thật xin lỗi Lý huynh đệ chỉ có thể hi sinh ngươi (2)
Bình thường thì lấy thiên phú và tài hoa kia của hắn, chừng 30 tuổi là được rồi.
Lão nhị Lý Xương Lê tiêu tốn tài nguyên của Lý gia, mà hơn ba mươi tuổi mới bò lên được, nếu đổi thành Lý Xương Văn thì hơn hai mươi tuổi hắn đã có thể làm được rồi.
Nhưng cuộc tranh đoạt giữa con trai trưởng và con thứ, bây giờ con thứ đã chiếm thế thượng phong, Lý Xương Văn kế thừa tổng bộ đầu của Tề Châu, đây đã là cách làm của Lý gia để bồi dưỡng đối phương làm người thừa kế.
Nếu là người bình thường, hơn 50 tuổi đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng đối với võ giả Trung tam phẩm, tuổi thọ ít nhất cũng phải hai giáp, sau 100 tuổi mới là tuổi già, khí huyết và nội tạng mới bắt đầu suy bại.
Là có cơ hội trùng kích lên Tông Sư.
Đáng tiếc lại vô vọng với Đại Tông Sư.
Trước 50 tuổi không vào Tông Sư thì cả đời sẽ vô vọng với Đại Tông Sư.
Tuy nhiên cũng sẽ ra như vậy một hai cái người may mắn, đánh vỡ dạng này luật thép, thế nhưng đều là phượng mao lân giác tồn tại.
Nếu không phải cuộc tranh đoạt giữa con trai trưởng và con thứ đã trì hoãn Lý Xương Văn quá nhiều thời gian, nếu hắn được toàn tộc cung dưỡng tài nguyên từ nhỏ thì cũng có thể đã lên được tới Đại Tông Sư rồi.
Trong lòng Đậu Trường Sinh cảm thán một phen, lập tức cũng không đi nghĩ đến nữa.
Trong thiên hạ nhân vật như vậy có rất nhiều, đây không phải là trò chơi, nếu được trong tộc ra sức ủng hộ thì có thể ủng hộ.
Mẫu thân của Lý Xương Lê mới là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng, làm gì có đạo lý bà sẽ ủng hộ con trai của tiểu thiếp mà buông tha cho con trai của mình? Một đời huynh đệ trước của Lý gia cũng có bảy người, ai không có một người con trai?
Họ cũng biết rõ ra một vị Đại Tông Sư là tốt?
Có thể trăm phần trăm xác định có thể thành công sao?
Là không có thể nào, chẳng qua là có hi vọng, có thể đánh cược một lần.
Vì hi vọng tương lai, từ bỏ tài nguyên và phú quý của mình, ai sẽ nguyện ý.
Nghèo có thể lập chí, phú quý chỉ có thể làm hao mòn chí của anh hùng.
Biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt ở trong nghèo khó rút kiếm phấn khởi, lại tinh thần sa sút chết đi trong phú quý trung.
Trần Vương ôi Trần Vương.
Trong lòng Đậu Trường Sinh phỉ báng một câu.
Vị này lấy thân phận gia nô, là kẻ tàn nhẫn đẩy Lục Phiến Môn lên lục ti Đại Chu, hắn không có khả năng mất đi quyền khống chế Lục Phiến Môn mà khả năng duy nhất chính là đối phương cố ý làm ra, chủ động bắt đầu buông tay.
Mới khiến cho Lục Phiến Môn xuất hiện một số hổ chiếm cứ địa phương này.
Hoàn toàn suy đoán không ra, cuối cùng Trần Vương nghĩ như thế nào, đại gia tộc như thế này không ngừng tăng lên, Lục Phiến Môn sẽ bị bọn họ nắm quyền, đã mất đi con đường tiến lên cao, Lục Phiến Môn cũng mất đi sức sống, một Lục Phiến Môn cứng nhắc như vậy thì sớm muộn gì cũng mất đi vị trí lục ti.
Thần Hầu giống như một kẻ phản bội, cũng không phải là người tốt.
Tâm nguyện muốn nhảy lên Thần Hầu Phủ, sau khi trải qua chuyện ở Hoàng Cực Điện thì cũng hoàn toàn dập tắt.
Bây giờ vì tương lai, Lục Phiến Môn chắc chắn được bảo vệ một chút.
Quá khó khăn.
Một vị nằm vùng đã bắt đầu nghĩ làm thế nào để cho Lục Phiến Môn phát triển lớn mạnh.
Thật sự là đủ rồi.
Cho nên Lý gia này, nhất định phải phong toả.
Đậu Trường Sinh không hề cảm thấy khó chịu khi tấn côn Lý gia, loại hãm hại công mập tư gia như thế này cũng không phải loại tốt đẹp gì, chủ yếu nhất là công chúa Vinh quốc mất tích, Lý gia là kẻ đứng đầu Lục Phiến Môn ở nơi này không có khả năng không biết một chút gì.
Nhất là Tề Châu bị Thiên Ma Tông và m Cực Tông xâm nhập quá sâu, nói không chừng sau lưng của Lý gia lại là bối cảnh của hai tông.
Đây đều là ma tông nói, tiêu diệt bên nào cũng đều là chuyện tốt của thiên hạ.
Về công về tư, làm ra Lý gia, một chút bệnh tật cũng không có.
Quả hồng chọn quả mềm mà bóp.
Những kẻ khác bắn đại bác cũng không tới, rất khó để động vào bọn họ, nhưng Lý gia là thế lực của Lục Phiến Môn.
Nằm trong lòng bàn tay khống chế của mình.
Ra tay rất dễ dàng.
Một chiêu này gọi là quấy nước đục, ném đá dò đường.
Ánh mắt nhìn về phía Trần tổng bộ đầu, Trần tổng bộ đầu gật đầu, lộ ra một ý tứ ta đã hiểu, ánh mắt nhìn về phía Lý Xương Văn, trực tiếp trầm giọng mở miệng nói:
“Lý tổng bộ đầu, chuyện xảy ra.”
“Nhìn trên mặt mũi đều là huynh đệ của Lục Phiến Môn, hãy khoanh tay chịu trói đi.”
Đậu Trường Sinh nhìn ngươi nửa ngày, đây là muốn xuống tay với ngươi.
Thật xin lỗi Lý huynh đệ.
Vì mạng nhỏ của huynh đệ.
Chỉ có thể hi sinh ngươi.
Những lời này.
Được xem là long trời lở đất.
Từng tia ánh mắt, toàn bộ đều hội tụ ở trên người Lý Xương Văn.