Chương 156: Rất đơn giản, đời người thật sự cô quạnh như tuyết (2)
"Thế cục này đã vô cùng rõ ràng, đây chính là có người cố tình vu oan hãm hại, hơn nữa người chủ đứng sau màn còn rất quen thuộc với tình huống của Lục Phiến Môn, lại có thế lực không phải là bình thường.”
"Tất cả điều này đều chỉ hướng về phía Lý tổng bộ đầu.”
Suy luận của Trần tổng bộ đầu vô cùng hợp lý, trong lòng không khỏi sợ hãi thán phục, nếu không phải đã biết rõ cách làm người của Đậu Trường Sinh từ lâu, biết rõ chuyện này chắc chắn là Đậu Trường Sinh làm.
Thì Trần tổng bộ đầu thật sự còn không cho rằng, đây là Đậu Trường Sinh ra tay.
Dù sao nhìn Đậu Trường Sinh giống như là hiềm nghi lớn nhất, nhưng sơ hở trùng trùng điệp điệp như thế thì nhìn kiểu gì cũng là có người cố tình vu oan.
Cố tình lộ ra sơ hở để cho người ta phán đoán không phải là mình làm, sau đó thuận thế đổ tội cho Lý gia, chỉ cần kéo Lý gia xuống nước, kéo Lý tổng bộ đầu xuống, là có thể nhờ vào đó nắm giữ Lục Phiến Môn ở Tề Châu.
Thủ đoạn cao minh.
Hơn nữa manh mối này, hoàn toàn không ngừng đi lên.
Trần tổng bộ đầu nhẹ nhàng nâng một cánh tay của người chết, nhìn dấu vết trên cánh tay của người chết trước mặt, trong lòng lại tán thưởng một tiếng.
Tên thiếu niên Đậu Trường Sinh này, rốt cuộc là ăn cái gì lớn lên vậy?
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ.
Nếu hắn chuyên tâm xây dựng kế hoạch thì còn được nhưng nếu là tạm thời nảy lòng tham, như vậy thì thật sự đúng là yêu nghiệt.
Nhưng.
Trong lòng Trần tổng bộ đầu cũng có một tia nghi ngờ.
Có phải mình phán đoán sai lầm hay không, chuyện này thật ra là Lý gia làm.
Làm sao lại có nhiều manh mối chỉ hướng về phía bọn họ như thế?
Giống như chứng cứ kia đều được đưa ra vậy, đây đều là vật của Lục Phiến Môn, người bình thường không thể đụng vào được, nhất định phải là bộ khoái Huyền Ngọc mới được.
Hắn giương mắt lên nhìn Lý Xương Văn, vị Lý gia tài tuấn này không thể nào lại ngu xuẩn đến mức như vậy?
Thủ đoạn quá vụng về.
Ngay cả mình cũng không thể lừa gạt được, thì sao hắn có thể lừa dối được Đậu Trường Sinh đã phá vụ án lớn, có thể tóm được cả Vô Tướng Vương chân chính ra ngoài.
Ai đã cho hắn dũng khí?
Cho nên, đây còn là thủ bút của Đậu Trường Sinh.
Cũng không cần Trần tổng bộ đầu đi vu oan, bởi vì các manh mối này liên tiếp được điều tra ra, một hành động chặt chẽ và tinh vi, ở Trần tổng bộ đầu nhìn tới loại bỏ nhân tố Đậu Trường Sinh, thì loại bản án này ngay cả mình phá án và bắt giam kẻ gây án giết người ở Thần Đô cũng không vào được top 100.
Xem như ra dáng ra hình nhưng thật ra có rất nhiều chỗ lưu lại manh mối quá rõ ràng.
Ở trong Thần Đô thường xuyên điều tra một số vụ án lớn, hơi một tí lại liên luỵ đến đại tông đương thời, hoặc là các quan đại thần trong triều đình, không ngừng đấu trí đấu dũng với bọn họ, vụ án không có mấy bước ngoặt cũng không được tính là vụ án quan trọng.
Rất đơn giản.
Bản án trong thiên hạ đều đơn giản như vậy, bản thân mình sớm lđã trở thành Thần Bộ.
Nhưng Trần tổng bộ đầu cũng biết, đây là kịch bản Đậu Trường Sinh lưu lại cho mình cho nên mới đơn giản như thế, không có bước ngoặt nào phức tạp, bản thân mình chỉ cần thực thi từng bước một thuận thế đi xuống là được.
Cuối cùng hắn vươn tay chỉ bộ vị dưới nách của người chết, ở chỗ cực kỳ kín đáo đó có một vết đen, lắc đầu mở miệng nói: "Đây là tàn lưu của chưởng lực Ly Sơn Lục Hợp Chưởng để lại.”
"Năm đó ở Thần Đô, cũng là may mắn được nhìn thấy một chưởng Lý Thần Bộ đánh chết đạo tặc, cỗ thi thể kia là do đích thân ta giải phẩu cho nên mới biết được bí mật này.”
"Xem ra người ra tay không phải đích truyền của Lý gia, nếu không thì chắc chắn sẽ không dùng Ly Sơn Lục Hợp Chưởng gia truyền.”
"Lý tổng bộ đầu ngươi hãy nhận tội đi.”
"Chuyện này đối với ngươi, đối với Lý gia đều là chuyện tốt.”
"Nếu không Lý gia sẽ bị điều tra kỹ lưỡng.”
"Các ngươi dám cả gan quấy nhiễu Đậu danh bộ tra án.”
"Đây là muốn mưu phản phải không?"
“Vu oan.”
Lý Xương Văn không chút do dự, cương quyết nói.
Ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Trần tổng bộ đầu, tiếp tục nói: “Ly Sơn Lục Hợp Chưởng là tuyệt học gia truyền của Lý gia chúng ta, nhưng Lý gia chúng ta có cơ nghiệp lớn, mấy chục năm qua cũng không phải là không có tộc nhân mất tích.”
“Có khả năng là bị người bắt đi, cho nên kẻ đó mới thu được phương pháp tu hành một bộ phận của Ly Sơn Lục Hợp Chưởng, từ đó muốn vu oan cho Lý gia chúng ta.”
Nhận tội?
Đó là điều không thể.
Cản trở việc điều tra án mất tích của công chúa Vinh Quốc, tội danh như vậy là quá lớn, nếu hắn dám nhận tội thì đó sẽ là một họa lớn ngập trời.
Trần tổng bộ đầu lại liên tục cười lạnh lùng, trong mắt lộ ra tia sắc bén, giọng điệu khinh thường nói: “Nếu Lý tổng bộ đầu cho rằng mình bị vu oan, vậy thì tiếp tục điều tra thôi.”