Dao Tinh vốn nghĩ rằng chỉ số thông minh của mình không đủ nhưng giờ phút này đã bừng tỉnh ngộ, Đậu Trường Sinh nhất định muốn đánh đuổi Hợp Hoan Phái và Âm Cực Tông.
Hợp Hoan Phái lúc này cũng đang rất loạn, mặc dù những gì họ nói là sự thật nhưng như vậy cũng là nói những lời ly gián. Vì sao chính đạo lại ra tay với Đậu Trường Sinh? Không phải vì Hợp Hoan Phái đã nói rằng sau này Đậu Trường Sinh làm giáo chủ tà giáo hay sao.
Hợp Hoan Phái vô liêm sỉ như vậy, đương nhiên phải loại bỏ. Về phần phái m Cấp, cũng là một nguyên do như vậy, lựa chọn đứng ngoài không nhúng tay vào cũng là một loại đồng lõa.
Có phải là ma giáo hay không, suy nghĩ cực kỳ khó hiểu. Ngươi không giúp ta là ngươi sai rồi, điều này mới là bình thường.
Dao Tinh không muốn từ chối Đậu Trường Sinh vì không muốn mang thù, đồng thời cô rất hứng thú với việc diệt trừ ma giáo. Đậu Trường Sinh không hổ là ma đế đời thứ ba, suy nghĩ này không ai có thể nghĩ tới. Ở ma giáo nghĩ đến thời điểm khi nào phải tiếp cận nhưng ma đế đã nghĩ đến bước làm thế nào để diệt trừ.
Cảm nhận được ma đế quỷ dị thay đổi thất thường, hỉ nộ ái ố kì lạ.
Dao Tinh lại hành lễ, nói: "Điện hạ muốn diệt trừ tà giáo, cung Thần Thủy đương nhiên tuân lệnh."
"Sẵn lòng giúp đỡ bệ hạ."
Đậu Trường Sinh nở nụ cười, vui vẻ nói: "Cung Thần Thủy không hổ danh là chính đạo."
"Dám đương đầu."
"Vấn đề này sau khi chính sự kết thúc, chúng ta cùng ngồi lại nói chuyện."
"Hiện tại ta cần Dao Tinh thay ta cầm quân."
"Xem ta bắt rắn."
Đi mất rồi, Đậu Trường Sinh đã biến mất rồi.
Sau khi đánh bại Hồng Nhật đạo sĩ và Trương Thiên Lý, Đậu Trường Sinh phát hiện bản thân vô cùng lợi hại, nếu rắn ở trên cao, hắn đương nhiên không dám đánh một mình, ai có thể làm cho rắn bị thương không thể phục hồi?
Hắn đã rơi xuống mức độ của Hổ Kinh Thiên, lực lượng của hắn đã mạnh hơn trước, giờ có thể điều khiển cả ba món pháp khí.
Thực lực bên tăng bên giảm, chênh lệch cũng đã lớn.
Đúng là một con rắn hèn mọn, không đáng để nhắc tới.
Không có ngân Đậu, Đậu bình thường vẫn bất khả chiến bại.
Đứng trước mặt Đậu, ai dám xưng danh vô địch? Ai dám nhận mình bất bại?
"Đi cùng Trường Sinh Lộc sư tổ chuẩn bị cho tốt."
"Đề phòng rắn lại chạy trốn."
"Hôm nay ta muốn thấy yêu nghiệt này sao có gan chạy tới đây làm loạn."
“Mở.”
Đậu Trường Sinh thốt ra một chữ.
Những tia sáng bắt đầu hội tụ không ngừng ở trong tròng mắt, cuối cùng hai vệt thần quang lao ra.
Thần Mục Thất Ngôn Chú.
Đây là một loại bí thuật Thần Ma vô cùng thực dụng, cũng không phí công lúc trước Đậu Trường Sinh tiêu tốn lượng lớn trị số tu vi để tấn thăng đến cấp độ viên mãn từ Thiên Ngoại Thiên.
Thần quang tung hoành ngang dọc, bắt đầu tìm tòi tỉ mỉ trong Ba Lăng Sơn.
Khi Đậu Trường Sinh mở ra Thần Mục Thất Ngôn Chú đã tạo ra thanh thế rất lớn, mục đích cũng rất đơn giản đó là muốn đánh rắn động cỏ, kinh động đến Ba Xà đang ẩn núp bên dưới, để Ba Xà tự chạy ra, để bản thân khỏi phải đi tìm.
Nhưng sau ba đến năm nhịp thở mà Ba Lăng Sơn vẫn im phăng phắc, Đậu Trường Sinh biết ý tưởng đánh rắn động cỏ coi như bỏ rồi. Con Ba Xà kia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho rằng mình phô trương thanh thế chứ tuyệt đối không tưởng tượng được mình có trên bảng.
Ba Xà nằm im thì nhất định phải ép Ba Xà ra.
Hai vệt thần quang đan xen ngang dọc, lục soát từng tấc đất của Ba Lăng Sơn.
Ba Lăng Sơn lần lượt trải qua sự tàn phá của các trận chiến, nên hôm nay không còn nước biếc non xanh như lúc ban đầu. Một phía của ngọn núi trụi lủi, bùn đất đã bị nạo vét hơn mười thước, không biết bị dư âm càn quét khi nào.
Những phần còn lại thì bị hàn lăng bao phủ hoặc bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, vô số các loại dấu vết.
Một ngọn Ba Lăng Sơn này nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, Đậu Trường Sinh đã tốn thời gian hơn một giờ để nhờ Thần Mục Thất Ngôn Chú lục soát một lần, nhưng kết quả cuối cùng lại không tốt.
Lông mày Đậu Trường Sinh nhíu chặt lại, hiện tại không phát hiện được tung tích của Ba Xà.
Thần Mục Thất Ngôn Chú là bí thuật Thần Ma, cấp độ nhất của nó đã không thấp, đặc biệt là bây giờ thực lực của Đậu Trường Sinh đã tăng lên, nên uy lực của Thần Mục Thất Ngôn Chú cũng mạnh hơn, có danh sách hữu hảo xác định, Ba Xà chắc chắn ở Ba Lăng Sơn, chuyện này không thể nào sai.
Thần Mục Thất Ngôn Chú bạo phát thần quang, lại bắt đầu tìm kiếm lần nữa. Lần này Đậu Trường Sinh càng lục soát tỉ mỉ hơn, lùng tìm thật kĩ từng tấc đất, cũng đồng nghĩa với việc lục soát Ba Lăng Sơn một lần, nên càng tốn thời gian hơn.
Lần này gần như mất nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì như cũ.
Sau khi thấy cảnh này, Vạn Thanh tổ sư ở phương xa cũng nhăn mày lại. Hiển nhiên hai lần tìm kiếm uổng công vô ích đã khiến trong lòng bọn họ bắt đầu xôn xao, nảy sinh sự nghi ngờ sâu sắc về việc Ba Xà có ở Ba Lăng Sơn hay không.
Nghi ngờ là bởi vì bọn họ tin tưởng Đậu Trường Sinh chắc chắn không để xảy ra sơ xuất, nếu là người khác mà không phải Đậu Trường Sinh thì bọn họ đã lên tiếng chất vấn từ lâu, hoàn toàn không tin đến lúc tử vong thì Ba Xà mới chọn sống lại.