Mà giờ phút này ở trong Ba Lăng Sơn, Đậu Trường Sinh lại không hề biết gì về chuyện này.
Cũng không thấy vị trí đại biểu cho Thần Thoại Truyền Thuyết trong giao diện danh sách thuộc tính đã hoàn toàn biến thành màu tím, tia sáng từ tím nhạt dần chuyển thành màu tím đậm, chỉ mấy giây sau đã biến thành một mảng tím đậm.
Thiên Sinh Chiến Thần cũng đang lấp lóe không ngừng.
Chỗ đại diện cho thiên phú cũng lấp lóe.
Thiên Sinh Chiến Thần ở chỗ đặc tính Cửu Đại Thần Ma cũng lóe lên, hai bên bắt đầu cộng hưởng, ăn khớp từ xa, lúc đầu còn tách biệt rõ ràng nhưng giờ lại có xu thế hợp lại làm một.
Chuyện mà người nào đó dốc cả một đời cũng không làm được, nhưng đối với một vài người thì chỉ mất một thời gian ngắn đã có dấu hiệu hoàn thành.
Thiên Sinh Chiến Thần không ngừng lấp lóe và rung động, đột nhiên xuất hiện màu đỏ.
Vết máu bắt đầu loang lổ tựa như bị máu tươi nhuộm, che mất phần lớn chữ viết, chỉ còn nhìn ra một phần lờ mờ của bốn chữ, dựa theo đó mà đoán ra bốn chữ.
Thần Thoại Truyền Thuyết cũng lấp lóe cộng hưởng, không ngừng sản sinh ra màu tím tựa như bị truyền nhiễm, bắt đầu không ngừng ăn mòn Thiên Sinh Chiến Thần. Thiên Sinh Chiến Thần liên tục bị màu tím thôn phệ, mỗi khi lóe lên là lại biết mất trong chốc lát.
Khoảng cách thực sự để đột phá cực hạn luôn chênh lệch một con đường.
Ngược lại màu bạc thuần khiết lại đánh tan màu đỏ tươi, thôn phệ màu đỏ tươi tựa như chất dinh dưỡng.
Tiếng ầm ầm vang lên, dường như tất cả chữ viết bị đánh nát trong chốc lát, biến thành vô số mảnh vỡ, mà vẫn có một tia màu tím vờn quanh, dù yếu ớt không chịu nổi nhưng vẫn chập chờn không ngừng, tựa như ánh nến sắp tắt.
Nhưng sau khi cái này xuất hiện thì bản chất lại tăng lên, khí tức bên trong Đậu Trường Sinh tăng lên liên tục.
Đôi mắt màu bạc kia chợt hiện ra vẻ lạnh lẽo.
Cánh tay vừa di chuyển đã che mất bầu trời mênh mông, cho dù Huỳnh Hoặc treo cao tựa như mặt trời lớn thì giờ phút này cũng bị che lấp, bên dưới lập tức mất đi toàn bộ ánh sáng, chỉ còn một màu đen kịt.
Bàn tay to lớn thôn phệ linh cơ thiên địa, Tinh Thần Lực, không ngừng đè nén trong đó, xen lẫn pháp võng, hoa văn rõ ràng, loáng thoáng thấy được Cửu U Đao tựa như ngọc thạch nằm ở vị trí chính trong tay.
Khi cự chưởng khép lại, Cửu U Đao đã biến thành nắm tay, đập xuống từ trên bầu trời.
Ầm ầm rơi xuống tựa như một ngôi sao băng.
Lớn! Vô cùng to lớn!
Một quyền tựa như trời đất, đại biểu cho trời xanh sập xuống.
Luân hồi, luân hồi, luân hồi.
Thiên địa sơ khai, quay trở về Quy Khư, cho dù là thế giới thì cũng có sinh có diệt.
Mọi thứ trên thế gian đều khó tránh luân hồi.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Bàn về quyền ý thì không biết đã cất cao bao nhiêu lần.
Ý chí Võ đạo kéo dài không ngừng, tăng cường uy lực của Lục Đạo Luân Hồi Quyền.
Ba Xà giương cao cái đầu rắn màu xanh, chiếc lưỡi đỏ tươi phun ra nuốt vào, vừa mới di chuyển thì đã bị Lục Đạo Luân Hồi Quyền từ trên trời rơi trúng xuống.
Ầm.
Tiếng nổ chấn động bốn phương tám hướng truyền ra.
Dưới quyền này, Ba Xà hoàn toàn lún vào trong đất bùn, cuối cùng Ba Lăng Sơn nguy nga sừng sững cũng không chịu nổi giao chiến, thế là ầm ầm sụp đổ. Một nửa ngọn núi sụp xuống, không rơi vào trong hồ nước mà lập tức lấp đầy hồ nước, thay đổi hoàn toàn địa hình nơi đó.
Lớp vảy phía trên đầu rắn màu xanh vỡ vụn, đã bị Cửu U Đao phá vỡ, lộ ra huyết nhục ở bên trong, từng giọt huyết dịch màu vàng chảy ra không ngừng, Tinh Thần Lực màu đỏ tươi bắt đầu tràn vào từ vết thương, thương thế vốn đang không ngừng khép lại lập tức ngừng lại.
Lực lượng của Huỳnh Hoặc chính là lực lượng không rõ ràng, nó đại diện cho tử vong và tai ương, chính là khắc tinh của sinh cơ.
Bàn tay bắt lấy Ba Xà cũng nhấc ngọn núi cao như quái vật khổng lồ này lên, từ trên cao nhìn xuống Ba Xà, tia sáng màu bạc không ngừng tràn ra trong đôi mắt, trên mặt người lơ lửng trên bầu trời hiện rõ vẻ không hài lòng.
Giọng nói như là tiếng sấm sét vang vọng bốn phương tám hướng:
“Sao ngươi lại yếu như vậy?”
“Ta mới hứng thú mà ngươi lại không xong rồi.”
“Là do nó sao?”
Một luồng sáng bay lên từ trong lòng bàn tay, hào quang lộng lẫy, chỉ thấy Cửu U Đao giống như ngọc thạch đang trôi nổi trong không trung. Đậu Trường Sinh hơi phồng miệng rồi phun ra một hơi, chớp mắt một cái bão tố cuồng bạo cuồn cuộn lao ra.
Cuồng phong gào thét cuốn lấy Cửu U Đao rồi vọt thẳng lên phương xa trên bầu trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.
Một đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm vào Ba Xà rồi từ từ nói: “Có bản lĩnh gì?”
“Tranh thủ thời gian dùng hết đi.”
“Hi vọng ngươi cho ta một niềm vui bất ngờ.”
Một tiếng vèo vèo vang lên, Ba Xà cắn một cái lên bàn tay to lớn kia, lập tức khiến nó nổ tung, dòng máu màu vàng chảy xuôi trên đầu rắn màu xanh trông cực kỳ dữ tợn và đáng sợ.