“Ám Vương không đi con đường Thần Ma, mà tìm cách khác, thực sự quá khó.”
“Vốn nghĩ rằng Ám Vương sẽ chết già, không ngờ đến cuối cùng hắn lại lật ngược thế cờ, nhận một đệ tử xuất chúng như ngươi, hai sư đồ ngươi hợp sức, vung tay lật đổ chính đạo.”
Đậu Trường Sinh chua xót trong lòng, ai có thể ngờ được, chính đạo lại không thích mình như vậy.
Nhưng đối với bản lĩnh của Ám Vương, Đậu Trường Sinh cũng tán thành. Lần lượt cho ra nhiều võ đạo nhất phẩm như vậy, có thể nghĩ cũng biết Ám Vương phù hợp với võ học Thiên Ma Tông đến thế nào. Nếu như nắm giữ Thiên Ma Bi, sợ là sẽ trở thành nguồn nuôi dưỡng cho Thiên Ma Bi thôi.
Thiên Ma đời thứ chín tuy chặt đứng con đường chứng đạo của Ám Vương, cũng xem như đã cứu được Ám Vương. Không nói rõ là tốt hay xấu, rốt cuộc Ám Vương sẽ cảm kích hay oán hận thì Đậu Trường Sinh cũng không đoán được.
Chỉ là đại cữu cữu trở thành người xấu, Thiên Ma đời thứ chín chọn ra Thiên Ma đời thứ mười, đây chính là không thoát được ràng buộc từ Thiên Ma Bi, muốn chứng đạo Tiên Thiên Thần Ma.
Thiên Cơ lão nhân im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Ám Vương cũng đã dặn dò, trận chiến Thiên Ma Tông lần trước là hắn không nói rõ trước, Cho nên có vài hiểu lầm với ngươi, kết quả cuối cùng không như ý muốn.”
“Lần này Ám Vương chủ động giao Phá Quân Vẫn Cung thần cho ngươi, chính là hy vọng ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng.”
“Vốn là tự mình đến gặp ngươi, chỉ là vì Thiên Thông không hiểu chuyện, cứ muốn viết năm chữ gì mà Người hủy diệt Thiên Mệnh, cho nên Ám Vương không dám đến.”
Điểm này thi Thiên Cơ lão nhân cũng công nhận. Đậu Trường Sinh là một biến số, chuyện này Thiên Cơ lão nhân cũng nghĩ như vậy.
Ám Vương tấn công đại thiên mệnh, xác suất thành công rất cao, không dám nó là trăm phần trăm nhưng chắc chắn cũng 99%. Như vậy sao có thể hy vọng xuất hiện biến số, nếu thật sự rơi vào 1% thất bại, Ám Vương xem như rơi vào hố cũng không bò ra được, tương lai chứng đạo vô vọng.
“Nếu là lão phu nói, một Thần Binh cũng đủ rồi, tuy không dùng được, nhưng dù gì cũng là Thần Binh.”
Rời khỏi Thiên Cơ Lâu.
Đậu Trường Sinh bỗng có cảm giác lúc này bản thân như đã chết uổng công.
Từ sau khi bị thương, có thể nói là không có gì bất lợi, muốn gì có đó.
Ánh mắt nhìn cửa lớn Thiên Cơ Lâu, cuối cùng cũng kiềm chế được suy nghĩ này, có chừng có mực, nhất là bản thân không phải người như vậy.
Vươn tay vuốt ve Phá Quân Vẫn Thần cung, Đậu Trường Sinh chợt phát hiện Thần Binh trong tay cũng bắt đầu lan ra.
Không nói đến Trạm Lư Kiếm, bản thân cũng có Cửu U Đao, còn có Nga Mi Kiếm, tính thêm Phá Quân Vẫn Thần cung và Hiên Viên Cung thì đã được bốn món rồi, mà bản thân còn có cả Tứ Tượng Bảo Châu nữa.
Tổng cộng là năm món Thần Binh.
Nhưng Đậu Trường Sinh nhìn Hiên Viên Cung đeo trên lưng, sở hữu món Thần Binh này có vấn đề.
Loại Thần Binh thế này, chỉ cướp đoạt không thôi cũng không được.
Trừ phi từ bỏ hoàn toàn việc quản lý Đại Chu, đây là chuyện mà Đậu Trường Sinh không thể buông bỏ. Thoáng chốc Đậu Trường Sinh đã gây dựng một gia nghiệp nhỏ, nếu từ bỏ quản lý Đại Chu, toàn bộ những thứ này đều phải từ bỏ.
Đậu Trường Sinh không phải kiểu người tàn nhẫn như Vương Trường Cung, vì hành thích quân vương mà cắt đứt tất thảy mọi vướng bận của mình.
Vương Trường Cung trông thì phóng khoáng, nắm giữ Thất Sát Đế Hận đao, nhưng thực sự không còn người thân bạn bè, đã trở thành một người cô độc lẻ loi, không còn ai tin tưởng hắn, dù sao sau khi Thánh nhân chết, trả thù Đại Chu vừa tàn nhẫn vừa nhanh chóng, không biết đã giết bao nhiêu người có dính dáng đến Vương Trường Cung rồi.
Hiện tại Đậu Trường Sinh cũng có một nhóm tâm phúc. Những người này dựa vào mình mà sống, bản thân hắn đương nhiên không thể từ bỏ không quan tâm.
Người có năng lực cũng giống như một gốc đại thụ, vì người khác mà chống đỡ một vùng trời. Bọn họ dựa vào cây lớn mà sống, cũng vì cây lớn mà đâm chồi nảy lộc, diệt trừ sâu bọ, hai bên hỗ trợ lẫn nhau. Cách thức sinh tồn như vậy từ trước đến giờ không hề thay đổi.
Đời người, ai mà không có vướng bận, nếu cứ sống theo ý mình thì đúng là rất thoải mái, nhưng cũng rất cô đơn.
Đậu Trường Sinh thở dài một tiếng.
Ba nghìn năm xuân, ba nghìn năm thu, vạn năm đằng đẵng, chớp mắt lại xuân thu.
Câu này bày tỏ tất thảy tự do của tiên giả Thượng Cổ, không biết có bao nhiêu người đều nghĩ về nó. Nhưng Đậu Trường Sinh lúc này vẫn chưa nhìn rõ, có thể tương lai bản thân cũng sẽ nhìn quen sống chết, đối mặt khi bằng hữu ngã xuống, bạn bè chết già, thì mới có thể quen được với suy nghĩ này.
Nhưng Hiên Viên Cung này trả lại thì vẫn phải trả, mà Cơ thị chắc chắn phải trả giá đôi chút, Hiên Viên Cung này nhất định phải do hậu dệ Nhân Hoàng dùng mới được, Cơ thị chính là người phù hợp.