Đậu Trường Sinh cũng hiểu rằng nếu cơ hội Chứng Đạo trăm năm một lần, thì lần này nói thế nào hắn cũng phải ngăn lại. Mặc dù hắn và sư phụ thần bí có quân hệ không tệ nhưng đây là chứng đạo, liên quan đến tương lai thì làm sao hắn có thể bỏ qua chứ.
Trăm năm mới có một lần, đời người có mấy lần trăm năm?
Hôm nay ta bỏ qua, nhưng trăm năm sau lại có một người bạn muốn chứng đạo, chẳng lẽ lại bỏ qua nữa à?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả đời cũng không thể chứng đạo được nữa.
Chính vì biết có nhiều cơ hội, Đậu Trường Sinh cũng không có ý kiến, thực lực của hắn chỉ mới là võ đạo nhị phẩm, nhất định phải chờ thêm.
Sau khi Đậu Trường Sinh rời khỏi Thiên Cơ Lâu thì đi thẳng đến một ngọn núi sâu trong rừng rậm, lấy ra Tứ Tượng Bảo Châu bắt đầu phong ấn bốn hướng, Nga Mi Kiếm và Cửu U Đao đứng sừng sững bên cạnh.
Đây là Thần Binh mà Đậu Trường Sinh tin tưởng nhất. Chẳng hạn như Ngư Trường Bố và Thiên Cơ Ngọc Bội với cả Hiên Viên Cung, v.v… Đều được Đậu Trường Sinh ngăn cách với Tứ Tượng Bảo Châu.
Bây giờ Đậu Trường Sinh có nhiều Thần Binh như vậy, nhưng cũng không phải cực hạn, đây vẫn chưa tính Long Môn.
Đương nhiên Long Môn cũng không thể dùng. Lần trước dùng được là vì có người hỗ trợ che giấu động tĩnh.
Chuẩn bị xong xuôi, Đậu Trường Sinh không chút do dự lập tức xoay cổ.
Ta chết rồi.
Nhưng ta lại sống lại.
Máu chưa kịp chảy ra, tác dụng sau khi sống lại không còn áp chế, Bất Tử Chi Khu nữa, vết thương lập tức bắt đầu lành lại, hơi thở cũng đã hồi phục.
Đậu Trường Sinh thu hồi thần bí, sắp xếp lại đồ đạc.
Hít sâu một hơi, cảm nhận không khí trần đầy, cảm giác thư thái này quả thực khiến người ta say mê.
Toàn thân không chỉ không có đau nhức, cảm giác suy yếu mất sức cũng biến mất không còn dấu vết. Bắt đầu xuất hiện một luồng lực lượng dồi dào, tràn đầy cảm giác chân thật, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Một võ giả sau khi mất đi võ công chắc chắn sẽ không có cảm giác an toàn, Đậu Trường Sinh cũng vậy.
Đậu Trường Sinh đi về phía Thần Đô, đồng thời lúc này ở trong núi.
Lúc này Bạch Trạch đang ngồi trên một tảng đá, nhìn Ba Xà đang đứng trước mặt mình.
Cơ thể của Ba Xà đã bị thu nhỏ còn chừng một trượng, rõ ràng đã được điều trị, Bạch Trạch thở dài đưa tay vuốt ve lớp vảy đen như mực của Ba Xà, nhiều nơi trên đó đã bị tróc, không còn mịn màng như trước, sờ vào chỉ thấy ngứa ngáy đau nhức, cảm giác như từng mảnh vảy vỡ ra đang cào qua lòng bàn tay Bạch Trạch.
Đôi mắt hắn khẽ động, hắn nhìn vào vị trí đầu rắn. Đầu rắn không còn nhưng máu thịt đã nối liền với thân rắn, có thể hình dung được bi kịch lúc đó ra sao, Ba Xà đã phải gánh chịu những đối xử bất công thế nào.
Lại thêm một Thần Ma đã chết.
Bạch Trạch trông có vẻ lo lắng, không chỉ lo lắng về cái chết của Ba Xà mà còn lo lắng về tình hình hiện tại.
Mấy năm năm gần đây, Thần Ma chết đi cũng không chỉ có một.
Mấy trăm năm qua, không có một vị Thần Ma nào chết cả. Mỗi một lần Thần Ma chết đi đều là chuyện kinh thiên động địa, chấn động cả vạn tộc, nhưng lần này Ba Xà chết lại bình thường đến vậy, thật sức không thể tin được.
Bạch Trạch nhận được tin tức từ các chủng tộc khác nhau, nhưng không ai có phản ứng gì lớn, tựa như nhìn thấy Ba Xà chết rồi thì lập tức ồ một tiếng để thể hiện bản thân đã biết.
Ba Xà căn bản không nhận được đãi ngộ kinh sợ của các chủng tộc khi Thần Ma chết.
Điều này không thể không khiến Bạch Trạch cảm thấy bi thương.
Đường đường là một Thần Ma mà sau khi chết lại không ai quan tâm.
Thế đạo này thay đổi quá nhanh, cũng khiến bản thân hắn trở nên rất xa lạ.
Thần Ma lần lượt ngã xuống, chẳng lẽ bước tiếp theo sẽ như mưa rơi xuống sao, nếu như vậy, sợ là lại thêm một trận chiến nghìn năm.
Trận chiến đó, bọn họ đều chịu tổn thất nặng nề, nhưng càng đáng sợ hơn là tộc lớn tộc nhỏ tranh chấp. Tộc nhỏ sao có thể khoanh tay đứng nhìn, tộc lớn huyết chiến tổn hại nguyên khí, điều này chẳng phải là cho cho tộc nhỏ một cơ hội hay sao.
Hai bên đều không ngốc, còn lại mười tộc không thể lôi kéo vào, bọn họ vững vàng không thể lay chuyển, có tư cách đừng nhìn, nhưng tộc nhỏ nào có, tộc nhỏ mới là tiên phong, chém giết ở chiến tuyến.
Cuối cùng tất cả đều bị thương, có thể tưởng tượng tình huống của vạn tộc nhỏ. Rất nhiều tộc nhỏ đã bị xóa sổ, hoặc là suy tàn sau khi không có Thần Ma, bản thân dần dần bị diệt vong.
Chỉ có trận chiến lớn như trận chiến nghìn năm, mới xảy ra tình huống Thần Ma liên tục ngã xuống.
Bạch Trạch có dự cảm không tốt trong lòng, sợ rằng sau này sẽ bùng nổ các trận chiến lớn, hơn nữa e rằng sẽ lại do Nhân tộc chủ động khiêu khích.
Nhiều năm trôi qua, Nhân tộc dựa vào khả năng sinh sản mạnh mẽ của mình, thiên kiêu đời đời xuất hiện liên tục, đã khôi phục thành công, nhưng Yêu tộc thì vẫn chưa.