Chương 162: Ta đâu có cầm kịch bản nhân vật phản diện? (2)
“Rốt cuộc Lý gia các ngươi biết những gì?”
“Có một nói một, có hai nói hai.”
“Nếu nói ngay bây giờ coi như các ngươi lập công, chỉ xử phạt nhẹ, nhưng một lúc nữa Trần tổng bộ đầu có được vài chứng cứ rồi thì một đám các người đều bị xử phạt nặng.”
“Ngươi nói à?”
Cuối cùng Đậu Trường Sinh nhìn về phía Lý Xương Văn bị áp giải tới nhưng vẫn luôn im lặng không nói gì, lại đưa một ngón tay ra: “Nghĩ kỹ rồi nói.”
“Sống chết của Lý gia, đều dựa vào ý niệm của ngươi.”
“Ta tin ngươi sẽ không làm ta thất vọng.”
Lý Xương Văn không lên tiếng, mà mắt hắn nhìn về phía gia chủ Lý gia, cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Cuối cùng vẫn là Lý gia chủ dời ánh mắt đi, giống như đã già hơn hai ba mươi tuổi, thở dài nói:
“Là lão nhị.”
“Đều là do hắn làm.”
Gia chủ Lý gia.
Như bị rút cạn tinh thần, máu huyết chảy khô.
Cả người ủ rũ, co rút lại trên ghế thái sư, không chờ tới khi Đậu Trường Sinh hỏi, đã tiếp tục nói: “Lão nhị ăn chơi trác táng, thường tiếp xúc với những người không đàng hoàng.”
“Dù lần này không biết đầu đuôi sự việc thế nào, nhưng nếu không tính sai thì chắc hẳn là do một người nào đó không biết tên châm ngòi, từ đó âm thầm ra tay, quấy nhiễu đại nhân phá án.”
Sau khi gia chủ Lý gia nói xong thì không nói thêm gì nữa, trực tiếp im lặng.
Chủ động từ bỏ Lý Xương Lê, để cho con trai ruột của mình chết đi.
Việc này là một đả kích không nhỏ đối với gia chủ Lý gia.
Lý Xương Văn vẫn luôn yên lặng đứng một bên, ánh mắt nhìn thẳng bắt đầu chậm rãi dời đi.
Sắc mặt của Lý Xương Văn cũng không tốt, tuy rằng vẫn luôn tranh đấu với Lý Xương Lê, hiện giờ đã hoàn toàn thắng lợi, nhưng lại ép buộc phụ thân của mình phải từ bỏ Lý Xương Lê để bảo toàn Lý gia.
Hành động như vậy đã khiến tình cảm hai bên rạn nứt, sau hôm nay, cảnh tượng phụ từ tử hiếu sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Có điều đây đều là thứ yếu, Lý Xương Văn cố gắng nâng cao tinh thần, trong lòng nghĩ xem phải nói làm sao, để giúp Lý gia vượt qua kiếp nạn này.
Thiên Sát Cô Tinh, Đậu Trường Sinh.
Hôm nay rốt cuộc Lý Xương Văn cũng đã biết được sức nặng của bảy chữ này.
Đậu Trường Sinh chỉ mới tới Lữ thành được một ngày, đã đẩy mình vào trong tuyệt cảnh, dù là do có đồng đội heo, tên đệ đệ ngu xuẩn kia tự mình dâng đầu lên đi nữa thì mình cũng sai khi không quản đệ đệ ngu ngốc cho tốt.
Tâm không đủ tàn nhẫn.
Về mặt này còn phải học theo Đậu Trường Sinh nhiều lắm.
Từ tình báo mà mình có được thì có thể thấy, chuyện Đậu Trường Sinh am hiểu nhất là nhổ cỏ tận gốc, người đề bạt hắn là Tổng bộ đầu Trịnh gia của Chu Tước phường, Ngô gia của Trường Thịnh phường, còn cả Hộ Bộ Hữu Thị Lang Chu gia.
Tất cả đều chết sạch sẽ, không có một tai họa ngầm nào được giữ lại.
Sau một lúc im lặng, Lý Xương Văn mới nói: “Lão nhị làm sai.”
“Lý gia bọn ta không thể thoái thác tội của mình.”
“Tuy không biết nội tình thế nào?”
“Nhưng có một việc phải nói rõ với đại nhân.”
“Lão nhị là con trai trưởng trong nhà, nhưng trước giờ vẫn luôn ăn chơi trác táng không nên thân, cho nên qua nhiều năm như vậy, phụ thân bồi dưỡng ta làm tổng bộ đầu Tề Châu, muốn tiếp nhận chức gia chủ đời tiếp theo của Lý gia.”
“Việc này đối với lão nhị vẫn luôn coi trọng thân phận con vợ lẽ và con vợ cả mà nói là không thể chấp nhận được.”
“Hắn luôn đối nghịch với ta khắp nơi, bây giờ làm ra chuyện hồ đồ như vậy, e rằng là vì muốn trả thù ta, cũng thuận thế trả thù Lý gia.”
“Nhưng lại không biết sẽ bị cắn ngược như thế.”
“Có thể hắn sẽ nói một vài chuyện đại nghịch bất đạo, xin đại nhân thứ lỗi.”
Lý Quảng Lợi ngồi ngay ngắn lại một lần nữa, hô hấp nặng nề, vỗ cái bàn vuông bên cạnh một cái, lập tức lớn giọng nói: “Xương Văn nói không sai.”
“Không biết Lý Xương Lê mưu hại bọn ta như thế nào.”
“Đúng vậy.”
“Lý Xương Lê hận bọn ta sâu sắc vì muốn lập Xương Văn làm gia chủ.”
Mưu hại, hận sâu sắc, một đám nói toàn là cao tầng Lý gia, tựa như có được cơ hội phát tiết vậy, không ngừng nói về việc này, cắn chặt mấy chữ này, dường như đang nhắc nhở Đậu Trường Sinh rằng lời Lý Xương Lê nói không thể tin.
Những lời nói hỗn tạp vang lên, Đậu Trường Sinh làm lơ những người khác của Lý gia, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn vào Lý Xương Văn.
Vị này không hổ là anh tài của Lý gia, phản ứng có thể nói là khá nhanh lẹ.
Hắn nói như vậy là muốn tách Lý gia ra khỏi chuyện này, đẩy hết tội danh cho Lý Xương Lê, nếu là gia tộc nhỏ bình thường thì chắc chắn không thể làm như vậy được, khi phá án rất ghét phiền phức, một muỗng ‘múc’ hết bọn chúng luôn cho nhanh.
Nhưng.
Lý gia có Tông Sư.
Lý gia có thể tạo nên gia nghiệp lớn như vậy ở Lữ thành, thì đương nhiên không chỉ dựa vào một chức quan tổng bộ đầu của Tề Châu được.