Chương 164: Nói nhiều một câu nhảm nhí sẽ giết một người
Vô Thượng Tông Sư, một đời là được.
Đây chính là đặc quyền của cường giả .
Quy củ thế tục, bởi vì theo bọn họ mà thay đổi, không phải quan niệm của thế tục ảnh hưởng đến bọn họ, mà là ý chí của bọn họ ảnh hưởng đến thế tục.
Ha ha ha ha!
Tiếng cười điên cuồng truyền ra.
Phùng Thiếu Ly càn rỡ cười to.
Thân khoác lân giáp, từng mảng từng mảng sắt thép đúc lại thành vảy không ngừng rung động, trong tay Phùng Thiếu Ly cầm roi ngựa, nhắm vào Lý Xương Văn quất ra một roi.
Một roi này không một chút lưu tình nào, roi ngựa phá không xé mở ra không khí, phát ra âm thanh gào thét giống như roi thép đánh xuống..
Nhấc lên sóng không khí dao động cuồn cuộn đánh mạnh về phía Lý Xương Văn.
Lý Xương Văn đứng không vững, quần áo đã bị sóng khí xé rách, quần áo hoa lệ giống như vải rách, trên mặt khắp nơi đều là lỗ hổng vỡ vụn, trên da thịt cũng hiện ra vết thương giống như bị lưỡi dao mỏng cắt qua.
Sau khi bị bắt ở trong tửu lâu, tu vi của Lý Xương Văn đã bị phong bế, lúc này đối mặt với sự hung bạo của Phùng Thiếu Ly, hắn không có một chút lực phản kháng nào.
Lúc này tương đối chật vật không chịu nổi, đã nằm ở biên giới sinh tử, lấy tình huống bây giờ của Lý Xương Văn bị roi ngựa tàn nhẫn không chút lưu tình này quất trúng sẽ không tránh khỏi, không thể chịu đựng được.
Thời khắc then chốt Lý Quảng Lợi động, bàn tay khẽ nâng lên, trên một cánh tay, hoả diễm chợt bùng lên, hoả diễm hừng hực thiêu đốt bỗng nhiên xuất hiện trong không khí.
Đứng ở phía trước roi ngựa, hai thứ va chạm vào nhau, tia lửa bắn ra tung toé, từng khúc hoả diễm bắt đầu bị dập tắt.
Roi ngựa đánh tan hỏa diễm, quất thẳng vào giữa mặt của Lý Xương Văn.
Một vệt đỏ như máu chảy từ trán dọc theo gò má trái chảy khắp mặt hẳn.
Một phần lớn lực lượng đã bị chặn lại, nhưng một số nhỏ này cũng làm cho mặt mày Lý Xương Văn hốc hác, nửa bên mặt đã sưng đỏ lên.
Phùng Thiếu Ly rút roi ngựa về, bàn tay rộng lớn nắm roi ngựa, chỉ về phía Lý Xương Văn nói: “Loại vật vậy?”
“Lão tử đến Tề Châu là để cứu cô cô, không phải tới xem các ngươi hư tình giả ý.”
“Nhanh nói đi?”
“Lại nói một chút chuyện không quan trọng.”
Phùng Thiếu Ly chỉ roi ngựa ở trong tay về phía một người của Lý gia, ra hiệu cho thân binh gác thanh đao ở trên cổ, sau đó lãnh khốc nói: “Nói nhiều thêm một câu vô nghĩa.”
“Giết một người.”
“Nhìn xem là ngươi nói nhảm nhiều, hay là người Lý gia nhiều.”
Đậu Trường Sinh thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy Lý Xương Văn cẩn thận từng li từng tí, không ngừng di chuyển trong không gian có hạn, bắt đầu tranh thủ ưu thế cho Lý gia.
Trong lòng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Phùng Thiếu Ly.
Nếu là mình, thật đúng là bị đắn đo.
Dù sao Đậu Trường Sinh là một người tốt.
Nhưng hắn không phải người tốt.
Thủ đoạn quá tàn bạo một chút.
Đậu Trường Sinh không khỏi lên tiếng nói: “Không muốn toàn tộc bị tàn sát, thì nói đi?”
“Nếu thật sự chọc giận Phùng đô thống thì ngay cả là ta cũng không thể bảo vệ được toàn tộc Lý thị các ngươi.”
Vốn chuẩn bị đẩy Tiêu Thiên Minh đi, lưu lại Phùng Thiếu Ly, muốn cơ hội mượn bối phận của Phùng Thiếu Ly thấp, sau đó nắm trong tay một chút thế cục, nhưng bây giờ phát hiện Phùng Thiếu Ly hung lệ không kém gì Tiêu Thiên Minh cả.
Đều là loại Diêm vương sống, nếu Phùng Thiếu Ly thật sự tức giận thì hắn rất có can đảm giết sạch sẽ toàn tộc Lý gia ở trong Lý viên này.
Mà Đậu Trường Sinh cũng sẽ không ngăn cản được, Tuần Phòng Doanh và Trường Thủy Doanh này cũng không nghe Đậu Trường Sinh.
Phong thái của Đậu Trường Sinh bình thản, giọng điệu cũng bình tĩnh, không có một chút lạnh lùng nào nhưng nghe vào trong tay của đám người Lý Lão Lục lại giống như cảm nhận được gió tanh mưa máu đập vào mặt, tự mình đưa thân vào núi thây biển lửa.
Từ lúc Đậu Trường Sinh rời đi Thần Đô, Tề Châu đã nhận được tin tức.
Một đoạn thời gian này, Lý gia không biết gặp mặt bao nhiêu lần, lần lượt nghiên cứu các tin tức liên quan đến Đậu Trường Sinh.
Không riêng gì những tin tức ở trên Nhân Bảng kia mà còn có một ít tư liệu thu thập được ở Thần Đô.
Diệt Trịnh gia, giết Ngô gia, lại giết chết cả nhà Chu gia, từng chuyện, từng sự kiện, thủ đoạn có thể nói là tàn nhẫn âm độc.
Đổi thành bất cứ một vị Thập Đại Danh Bộ nào ở dây thì Lý Lão Lục cũng sẽ không sợ hãi, nhưng đối diện với Đậu Trường Sinh thì trong lòng thật là sợ hãi.
Bởi vì Lý Lão Lục biết rõ, Đậu Trường Sinh thật sự làm ra được chuyện giết toàn tộc Lý gia.
Ánh mắt không dám nhìn thẳng Đậu Trường Sinh, nhìn về phía Phùng Thiếu Ly, gã tàn bạo và tàn nhẫn này rõ ràng là nhận được ý tứ của Đậu Trường Sinh.
Trần tổng bộ đầu nhìn thấy bầu không khí giằng co, vươn tay nắm lấy vũ khí của một gã thân binh, trực tiếp đặt ngang lên cổ của Lý Lão Lục.