Ám Vương bưng chén rượu trên bàn trước mặt lên, giơ lên cao, ống tay áo rộng thùng thình rủ xuống, cao giọng nói: “Chư quân uống!"
Ám Vương dẫn đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, những người khác nhao nhao bắt đầu một hơi uống cạn.
Ám Vương nhìn một màn này, trong lòng cũng sinh ra cảm giác hào hùng, trong các vị đang ngồi đó có một kẻ không phú thì quý, không một ai có thân phận, địa vị thấp kém.
Nếu không phải thực lực cường đại, thì cũng là bối cảnh hùng hậu, không thì cũng có vị trí hiển hách bậc nhất, những người khác có thể có được một chỗ ngồi trong sân cũng không nên xem thường.
Bọn hắn ở địa phương của mình có thực lực hùng hậu, đủ để đoạt mất quyền lực quan phủ địa phương, chính thức chưởng quản dân sinh nơi đó.
Ánh mắt Ám Vương chuyển về những vị trí nổi bật ở hàng nhất, trong đó không ít người, trở về một năm trước, sợ là chẳng ai thèm ngó tới hắn, căn bản không thèm để ý đến hắn.
Trong số đó cũng có không ít người có thể coi là đại địch, có thực lực cường hãn, cũng có thực lực chưa đủ, có thể được môn phái hoặc là gia tộc truyền thừa Thần Binh.
Nhưng từ hôm nay đến một năm sau đó, bọn họ đối với hắn mà nói, cùng lắm chỉ là cọng rơm cái rác.
Hắn cũng không cần ra tay với bọn họ, chỉ cần chờ đến ba bốn trăm năm sau, bọn họ cũng sẽ hóa thành xương khô, thậm chí phần mộ cũng bị trộm mộ đào lên.
Trở thành Thần Ma, sống được ba ngàn năm.
Đây là sinh mệnh khác biệt.
Nghĩ đến đây hắn bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lực lượng của Thần Ma , không riêng gì tuổi thọ, thực lực cũng tăng vọt, từng kẻ đại địch, bây giờ xem ra cũng chỉ như vậy, không thể dẫn lên hứng thú của hắn.
Vốn Ám Vương đang có một chút mong chờ, nhưng bây giờ đã mất hết hứng thú.
Mấy người này đến cùng cũng chỉ là khách qua đường, 200 năm sau còn lại mấy người?
Uống xong một ngụm rượu, Ám Vương như thanh phong, từ từ tiêu tán, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
Một màn này khiến mọi người cả kinh, không biết phát sinh chuyện gì? Vậy mà khiến Ám Vương cứ vậy rời đi.
Từng ánh mắt, nhìn về phía Đậu Trường Sinh, Đậu Trường Sinh cảm nhận được tất cả ánh mắt nghi hoặc, trong lòng hắn cũng rất khó hiểu,tốt xấu gì cũng là Thần Ma yến, để chúc mừng Ám Vương đăng lâm Thần Ma, hắn cuối cùng vì sao lại rời đi.
Cho dù trong lòng khó hiểu, nhưng Ám Vương có thể đi, bởi vì hắn là Thần Ma, có thể mặc kệ tùy hứng, nhưng Đậu Trường Sinh thì không được.
Đậu Trường Sinh trực tiếp nói: “Đã có khách quý Thần Ma đến, sư phụ ra đó nghênh đón, gặp Thần Ma ở nội viện.”
Giải thích này, nhận được tán thành của mọi người.
Yến hội kéo dài từ giữa trưa, tiếp tục đến chạng vạng tối.
Thần Ma yến này, \ không riêng gì ăn, còn có rất nhiều tiết mục, ca múa biểu diễn không phải chủ đề chính, chỉ là trì hoãn thời gian, kéo dài đến chạng vạng tối, đó là lúc các thiên kiêu so đấu.
Đây đơn giản là thuốc chữa bách bệnh, giống như hội văn cổ đại ở kiếp trước của Đậu Trường Sinh , thường xuyên tổ chức hội văn, mục đích cũng không đơn giản, không phải là lấy văn kết bạn, đi làm thơ vẽ tranh, mà là muốn lưu danh hậu bối, tuyên dương tài danh.
Mà mỗi lần đại Nho đến, bọn hắn luôn đảm đương ban giám khảo, cũng luôn lẫn vào một gã vãn bối, trùng hợp là vãn bối lại tài hoa hơn người, cuối cùng được các đại Nho tán thưởng.
Đừng nói là cổ đại, ngay cả hiện đại cũng không có gì lạ, các loại tổ chức tranh tài, luôn đào bới thân phận người thắng trận, bọn họ đều một gia thế không thấp.
Một lần luận võ này , đương nhiên cũng là một tràng danh lợi, càng là yến hội long trọng, lại càng là không thể thiếu khuyết loại luận võ này.
Người thắng dương danh tứ hải, người thất bại cũng có thể tăng danh khí lên nhiều, trong đó chỗ tốt thật sự quá nhiều, tất nhiên cũng tương đối tàn khốc, có thể đăng tràng trên yến hội, nếu không phải xuất thân hiển hách, thì chính là có bản lĩnh thực sự, đánh bại đông đảo đối thủ cạnh tranh rồi thượng vị.
Đậu Trường Sinh cũng biết, mình quật khởi quá nhanh, nếu không trong cái đám người tỷ đấu đó, tuyệt đối sẽ không thiếu hắn.
Ngay khi mọi thứ chấm dứt, Đậu Trường Sinh cũng thở dài một hơi.
Cái này thật sự rất phiền, nhưng hắn không thể không bình vài câu, bởi vì một tràng tỷ đấu này, toàn bộ đều trông cậy vào hắn, nếu ở nơi đây nhận được lời bình, nhờ đó danh khí cũng tăng lên rất nhiều.
Đến trường hợp này, nếu người ta nâng ngươi lên, ngươi đương nhiên cũng không thể khiến người ta thất vọng.
Cũng phải tạo ra cục diện ngươi khoẻ, ta khoẻ, mọi người cùng khỏe.
Tuy nhiên đại bộ phận người trong này, chỉ chờ một thời gian nữa, sợ là sẽ hận hắn hận muốn chết.
Lúc Đậu Trường Sinh đi vào hậu đường, đã nhìn thấy Từ Trường Khanh đứng ở đây chờ mình, Từ Trường Khanh tiến lên một bước chủ động nói: “Thái sư.”
“Tiền bối đã đi rồi, nói với ta, không có đại sự thì đừng đến tìm hắn.”